Anh đi về phía trong phòng tập quyền anh, giờ cũng đã muộn, nhưng bên trong vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Không ít người đang tiến hành huấn luyện kịch liệt.
Phòng tập quyền anh Tứ Hải ở Ninh Thành được tổ chức quyền anh công nhận, không chỉ bao gồm nhiều loại hình quyền anh khác nhau, mà còn kết hợp một số kỹ năng quyền anh hàng đầu từ nước ngoài. Người đến đây có một bộ phận là những người thích quyền anh, cũng có một số là cao thủ chuyên nghiệp, một số lại là võ sĩ tham gia những trận thi đấu quyền anh ngầm.
Hơn nữa ở bên trong phòng tập, ngoại trừ võ sư trưởng, thì còn có một số đệ tử học quyền anh, đương nhiên nhiều nhất vẫn là trợ giảng đấu tập!
Nếu giải thích rõ ràng từ trợ giảng đấu tập này, thì có thể dùng hai chữ hình dung!
Trợ đánh!
Trợ đánh hay còn gọi là bị đánh!
Mỗi tháng phòng tập Tứ Hải sẽ thay đổi một nhóm trợ giảng, không phải vì phòng tập Tứ Hải này có tiền, mà là những người này đến trợ giảng chưa được một tháng thì cả người đã đầy thương tích, thậm chí đôi khi còn tàn tật cả đời.
Vu Kiệt đi vào trong phòng tập, anh vừa vào đến cửa thì giám đốc đã từ từ đi đến.
“Anh chính là Vu Kiệt nhỉ!”, giám đốc Vương dò xét Vu Kiệt từ trên xuống dưới một chút, sau đó gật đầu nói: “Ừ, tố chất cơ thể cũng tính là không tệ, có cơ bắp, cũng coi như là người khỏe mạnh, rất thích hợp bị đánh. Xem ra lần này Lệ Lệ giới thiệu một người không tệ".
“Bao giờ có thể đi làm?”, Vu Kiệt mở miệng hỏi.
“Hả?”
Gấp gáp như vậy sao?
Vương Thạch hơi sửng sốt một chút: “Anh rất thiếu tiền à?”
Vu Kiệt nói: “Chuyện này anh không cần quan tâm".
“Được thôi! Nếu anh đã nóng lòng như vậy thì trước tiên tôi dẫn anh đến ký túc xá sắp xếp một chút, ngày mai anh có thể đi làm ngay. Buổi sáng tôi sẽ huấn luyện ngắn cho anh một chút, sau đó xếp người dạy anh kỹ thuật quyền anh cơ bản nhất".
“Được".
“Được rồi! Đi theo tôi".
Vương Thạch không nói thêm gì nữa, chỉ là một tên đấu tập thôi, dù sao thì qua một tháng cũng lại cuốn xéo.
Vương Thạch dẫn Vu Kiệt đi về phía ký túc xá, đám võ sĩ đang huấn luyện trong phòng tập nhìn thấy Vu Kiệt có thể được Vương Thạch tự mình dẫn vào thì sắc mặt ai nấy lập tức trở nên nghiêm túc.
“Tên kia là ai? Sao ăn mặc giống như mấy tên ăn mày thế? Phòng tập của chúng ta biến thành trung tâm cứu trợ mấy kẻ lang thang này từ bao giờ thế?”
“Haiz, tôi biết này. Vừa nãy lúc tôi đi vệ sinh thì thấy giám đốc Vương đứng ở chỗ cửa ra vào gọi điện cho một người phụ nữ, nói là sẽ nhận tên ăn mày này. Mấy người đoán xem người phụ nữ kia là ai hả?”
“Ai thế?”
Câu hỏi vừa vang lên lập tức khơi dậy lòng hiếu kỳ của đám người này.
Ngày nào cũng luyện tập đến muộn, bọn họ đã không còn kiên nhẫn với cuộc sống sinh hoạt buồn tẻ vô vị thế này được nữa.
“Nhỏ tình nhân Triệu Lệ Lệ được cậu hai nhà họ Hàn, gia tộc hạng hai ở Ninh Thành bao nuôi đấy!”
“Cái gì? Lại là Triệu Lệ Lệ, mẹ nó, quan hệ của tên ăn mày này cũng cứng đấy, lại khiến Triệu Lệ Lệ mở miệng gọi điện thoại cho giám đốc Vương. Trời ạ, chẳng lẽ tên ăn mày này với Triệu Lệ Lệ kia cũng là...”
Mấy câu chuyện thế này nếu tưởng tượng thì lập tức sẽ trở nên vô cùng lan man.
Mà tiếng chồng Triệu Lệ Lệ gọi cũng chính là chỉ cậu hai nhà họ Hàn, Hàn Lưu.
Chẳng qua bởi vì thân phận của cô ta thấp kém, hoàn toàn không đủ điều kiện để gả vào mấy nhà giàu có, nên dẫn đến việc cả đời này cũng chỉ có thể lấy thân phận nhân tình sống ở Ninh Thành.
Còn Hàn Lưu cũng là một kẻ yêu thích quyền anh nghiệp dư, tất cả mọi người ở phòng tập đều biết chuyện này.
Một tên ăn mày gương mặt lạ lẫm chỉ nhờ một câu giới thiệu của Triệu Lệ Lệ đã có thể bước vào phòng tập mà Hàn Lưu thường đến. Chuyện này sao có thể không khiến người khác nghĩ nhiều được chứ?
“Nhỏ tiếng, nhỏ tiếng một chút, đừng quên tên Bá Vương ở phòng tập chúng ta cũng thích Triệu Lệ Lệ, nếu để hắn ta nghe được, thì chẳng phải cái tên ăn mày kia sẽ bị đánh chết sao?”
“Được rồi! Đã vào đây thì phải chịu đánh, vị trí kia không phải là phụ trách bị đánh sao? Hơn nữa sao tên Bá Vương kia có nghe thấy được chứ?”
Một đám người bàn tán ầm ĩ, nhưng lại không biết Lý Đại Năng, nhân vật trong lời bàn tán của bọn họ đã trốn ở vách tường bên cạnh nghe thấy hết!
“Tên ăn mày...được Triệu Lệ Lệ bao nuôi!”
“Răng rắc!”
Một tiếng vang giòn tan.
Chiếc đồng hồ trong tay hắn ta lúc này đã bị bóp nát.
Một tên ăn mày khốn kiếp, vậy mà cũng xứng với Lệ Lệ của hắn ta sao?
Tên Hàn Lưu kia thì cũng thôi đi, người ta có nhà họ Hàn làm chỗ dựa, có quyền có thế, hắn ta không thể trêu vào, còn tên ăn mày khốn kiếp kia thì tuổi gì chứ?
“Đấu tập đúng không?”
Gương mặt Lý Đại Năng trở nên hung ác, hắn ta nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngày mai sẽ cho mày thành tàn phế!”
...
...
Mười hai giờ đêm, Dương Cẩm Tú đang chờ đợi, còn Dương Kiếm ngồi trong phòng khách chờ tin tức từ vệ sĩ của bọn họ.
Mười phút sau, đám vệ sĩ trở về.
Trong đó có một tên tranh thủ thời gian bước vào đại sảnh, cúi người xuống nói bên tai Dương Kiếm: “Cậu chủ, đã tìm hết toàn bộ nhà ga, không thấy bóng dáng tên kia đâu!”
“Cái gì?”
Dương Kiếm kinh ngạc.
Không thấy bóng dáng của Vu Kiệt?
Sao có thể chứ?
Hơn nửa đêm rồi cậu ta có thể đi đâu, không có thẻ căn cước cũng không có tiền, hơn nữa khoảng cách giữa trung tâm thành phố và nhà ga là hơn một trăm cây số. Cho dù cậu ta có bay cũng không thể biến mất nhanh như vậy được!
“Sao lại không thấy? Có phải mấy người đã bỏ sót chỗ nào rồi không?”, Dương Kiếm trầm giọng.
Vệ sĩ bảo đảm nói: “Không có, tuyệt đối không có, ngóc ngách nào chúng tôi đều đã tìm hết, ngay cả nhà vệ sinh cũng tìm cẩn thận, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của tên kia. Tên ăn cắp kia cũng xác định là trộm được ở nhà ga rồi, làm sao bây giờ?”
Lần này Dương Kiếm thấy có chút bất an.
Không ở nhà ga, vậy xem ra đã rời đi rồi.
Chuyện này khiến anh ta thấy hơi phiền não, nếu tên Vu Kiệt này thật sự phát điên lên đi tìm Cẩm Tú, rồi bị bố phát hiện, vậy thì coi như xong đời rồi.
Người khác không biết vì sao bố lại đón Dương Cẩm Tú về, nhưng anh ta sao lại không biết chứ?
Ngoài mặt thì nói là vì an toàn của Dương Cẩm Tú, trên thực tế vẫn là chuyện muốn làm thông gia với nhà họ Hàn.
Nghe nói mấy năm nay cậu hai nhà họ Hàn, Hàn Lưu đã vùng dậy, thanh danh vang dội, loáng cái đã phát triển tới mức gần bằng bốn đại tài tử năm đó.
Chuyện này vừa hay lại đúng ý của bố anh ta.
“Vu Kiệt ơi Vu Kiệt, cậu không đợi ở nhà ga cho tốt, đi vào nội thành làm gì? Nhà họ Hàn âm mưu hiểm ác, nếu để bọn họ biết cậu đang đi tìm Cẩm Tú, thì cậu còn giữ được mạng sao?”
“Anh".
Ngay lúc này trên tầng truyền đến giọng nói của Dương Cẩm Tú.
Cô mặc một bộ váy dài chạy xuống từ trên cầu thang.
“Anh, có phải là vệ sĩ về rồi không, em nghe thấy tiếng xe của bọn họ. Chú ấy đâu! Chú ấy ở đâu?”
Khóe miệng Dương Kiếm hơi cau lại, xong rồi!
Vệ sĩ cúi đầu rời khỏi biệt thự.
“Anh?”
“Không tìm được!”, ngẫm nghĩ một lúc, Dương Kiếm cảm thấy vẫn nên nói tin tức này cho cô, giấu giếm cũng chẳng được gì.
“Không tìm được sao?”
Sắc mặt Dương Cẩm Tú thay đổi: “Sao lại không tìm được?”
“Thật đấy. Khả năng cậu ta cũng đã đến Ninh Thành rồi, nhưng không biết đang ở đâu. Em gái, mấy ngày nay anh sẽ phái thêm người ra ngoài tìm cậu ta, em đừng lo lắng".
“Anh, anh nhất định phải tìm được chú ấy. Chú...chú ấy không thể xảy ra chuyện gì!”, Dương Cẩm Tú dậm chân nói.
“Được, anh biết rồi, em yên tâm đi. Đi ngủ sớm một chút, anh đi trước đây".
Nói xong thì Dương Kiếm đứng dậy rời đi, anh ta ra bên ngoài hạ lệnh cho tất cả vệ sĩ nhất định phải đẩy nhanh tiến độ điều tra được tin tức của Vu Kiệt.
Lúc anh ta vừa chuẩn bị về biệt thự của mình để nghỉ ngơi, thì điện thoại…đột nhiên nhận được một tin nhắn.
Gia chủ nhà họ Dương:
“Mười hai giờ trưa mai ông nội trở về từ thủ đô. Ăn mặc chỉnh tề một chút, đi gặp ông nội với bố!”
“Cái gì? Ông nội...quay về?”
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT