Với cái chết của Ngô Vĩ, Vu Kiệt chẳng có tí cảm giác gì, cũng không vui sướng khi người gặp họa, anh là một trong những người đứng xem, cũng biết rõ dù trong mối quan hệ của bố và con gái này có bao nhiêu mâu thuẫn thì khi đối mặt với cái chết, cả hai đều sẽ kích động.
Trên đời này không có thù hận nào là mãi mãi.
Còn lý do Ngô Vĩ chết thì không hiểu sao Vu Kiệt lại cảm thấy hơi bất an. Cảm xúc bất an đó đã giằng xé anh mấy ngày.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Vu Kiệt nghĩ.
Khi anh đang cực kỳ khó hiểu bởi chuyện này thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng đập lớn.
“Rầm rầm!”
Vu Kiệt đứng dậy mở cửa, hai người bên tổ chức Đệ Nhất mặc tây trang đen cùng xuất hiện, ánh mắt đầy căng thẳng. Khẽ liếc thấy Vu Kiệt trong phòng, Vu Kiệt nói: “Tôi đi vệ sinh một lát, anh ở đây trông chừng ông cụ, tôi sẽ quay trở lại ngay”.
“Được thôi anh Vu”.
Lưu Hổ không hề nghi ngờ.
Sau đó, Vu Kiệt vội vàng ra ngoài đóng cửa phòng bệnh lại, nháy mắt với hai thành viên tổ chức Đệ Nhất, ba người kéo nhau ra cuối hành lang.
Nơi này không có một bóng người, máy quay cũng không tới.
Vu Kiệt nhìn chằm chằm một người trong đó: “Đã nói rõ rồi mà, không có chuyện gì quan trọng đừng tới tìm tôi, bây giờ tình hình thế này, hai người lại tìm tôi như thế, nhỡ đánh rắn động cỏ bị người ta theo dõi thì phải làm sao?”
“Lang Vương, đã xảy ra chuyện rồi!”
“Đã xảy ra chuyện hả?”
Vu Kiệt nhíu mày: “Chuyện gì?”
Hai người liếc mắt nhìn nhau: “Có hai tin xấu!”
“Thứ nhất, tên Hứa Long ra tay với anh trong quán bar đột nhiên bị người ta mang đi vào mười lăm phút trước!”
“Cái gì?”, ánh mắt Vu Kiệt đầy sát ý.
Tên đó, thật sự rời khỏi đồn cảnh sát ư?
Mười lăm phút trước, đã được mang ra khỏi nhà giam của đồn cảnh sát?
Vu Kiệt lập tức tính toán lại thời gian.
Nói cách khác, từ khi anh và Ngô Tiểu Phàm vào bệnh viện cao cấp ở Lạc Thành được năm phút thì Hứa Long đã rời khỏi đồn cảnh sát.
Mới vào chưa được một phút đã có người mang đi!
Hơn nữa còn đứng trước mặt tất cả nhân viên cảnh sát, mang người đi!
Đó không phải là chuyện một người có chút thực quyền có thể làm được, nếu không có địa vị tuyệt đối, anh không tin Hứa Long có thể làm được như thế.
Một thành phố nằm trên lãnh thổ của đất nước này lại bị những kẻ như thế làm ô nhiễm!
Hắn… Không xứng.
“Còn khoảng sáu tiếng nữa, thủ lĩnh và tất cả thành viên của tổ chức sẽ đến Lạc Thành”.
“Mặt khác, chúng tôi cũng nhận được tin tức gia chủ nhà họ Yến cũng đang trên đường tới Lạc Thành, mất khoảng ba bốn giờ trên đường cao tốc nữa”.
“Tôi biết rồi”.
Vu Kiệt gật đầu “Hai người dùng mối quan hệ của mình để liên lạc với những người quan trọng ở cửa khẩu rời khỏi Lạc Thành, theo dõi chặt chẽ xem bọn chúng có rời khỏi nơi này không, nếu có thì phải chặn lại ngay”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT