*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đế giày da bước trên nền phòng bệnh, ánh mặt trời ngoài cửa sổ hơi u ám.
Sắc mặt Ngô Vĩ vẫn âm u như thế, ông ta cúi đầu nhìn gương mặt chẳng khác gì ngôi sao của Hứa Thu.
Buộc lòng phải nói, dù đã sinh một đứa con rồi nhưng mười mấy năm bảo dưỡng giúp làn da Hứa Thu cực kỳ mềm mịn và trắng hồng, có thể nói là không khác gì sinh viên mới ra đời, hơn nữa với ngũ quan có thể sánh ngang với bất kỳ ngôi sao nào trong giới giải trí lại càng khiến Hứa Thu có cảm giác trưởng thành đầy quyến rũ.
Với một thanh niên mười tám tuổi chưa hiểu sự đời mà nói thì cực kỳ hấp dẫn.
Với một người đàn ông trung niên lại còn nhiều tiền như Ngô Vĩ mà nói thì lại là ứng viên tốt nhất cho vị trí người vợ. Thế nhưng…
Hoa hồng luôn có gai.
Hứa Thu vẫn phản bội ông ta.
Nghĩ tới đêm qua người đàn bà này đã ở trong biệt thự qua đêm với tên vạm vỡ kia…
Ngô Vĩ nuốt một ngụm nước bọt.
Bấy giờ, Hứa Thu nắm lấy góc áo Ngô Vĩ, dùng chất giọng õng ẹo: “Chồng ơi, tại sao anh lại không nói gì thế, em đang nói chuyện với anh đấy”.
“Anh nhất định phải giúp em báo thù đấy? Khiến tên khốn đó không thể sống được ở Lạc Thành này”.
“Anh sẽ giúp em mà đúng không?”
“Chồng ơi…”
Nói xong còn cố đãi giọng dài thật dài. ! Đôi mắt khiến con người ta trìu mến chớp chớp nhìn Ngô Vĩ.
Nhưng…
Khi cô ta tưởng rằng người đàn ông thường chạy tới yêu thương mình trăm ngàn lần sẽ bỏ mặc con gái ruột của mình để lên tiếng cho cô ta.
Một tiếng “bốp”.
Đáp lại cô ta chính là một cái tát cực kỳ vang dội.
Ngô Vĩ giơ tay lên, dấu bàn tay in lên mặt Hứa Thu.
Một cái tát khiến Hứa Thu ngã xuống giường.
Cô ta bụm mặt hoảng hốt, không thể tin nổi nhìn chằm chằm Ngô Vĩ.
“Anh… Anh đánh em?”, Hứa Thu ngu người, không thể ngờ được rằng Ngô Vĩ lại tát cho mình một cái.
Lại còn dùng nhiều sức như thế?
“Anh điên rồi hả Ngô Vĩ? Thằng tình nhân của con gái anh suýt chút nữa biến vợ anh thành một kẻ tàn tật, anh không đi đánh tên đó lại chạy đến đây đánh em?”
“Anh… Anh mất não rồi hả!”
“Ngô Vĩ, anh có muốn sống với tôi nữa không vậy?”
Một bạt tai đã chạm vào vết sẹo trong lòng Hứa Thu.
Tối qua cô ta vừa mới bị một tên quê mùa từ dưới nông thôn lên tát cho ba cái.
Ở quán bar, cô ta lại bị tên khốn đó tát, suýt chút nữa đã mất đi một chân.
Bây giờ lại bị chồng mình tát cho một cái.
Tất cả mọi sự phẫn nộ đều ập tới vào giờ phút này.
Thế nhưng một giây sau, những lời Ngô Vĩ nói lại như một chậu nước lạnh hắt lên đầu cô ta.
“Có muốn sống với cô không ấy hả?”
Ngô Vĩ hừ lạnh: “Không phải cô đã chẳng muốn sống với tôi nữa rồi à? Đồ đê tiện?”
“Một thanh niên trẻ đầy sức sống, cơ bắp cuồn cuộn, chơi đã lắm phải không!”
“…”, Hứa Thu.
Rầm!
Như tiếng sét đánh thẳng vào lòng, Hứa Thu tái mặt.
Sau đó, cô ta bắt đầu run run: "Anh… Anh… Làm sao anh biết?”
“Bốp!”
Lại là một cái tát.
Ngô Vĩ dùng hết sức bình sinh để tát Hứa Thu từ trên giường xuống đất.
“A…”
Hứa Thu hét lên thật to.
Cô ta chưa kịp phản ứng thì đã trông thấy Ngô Vĩ giơ tay nắm chặt lấy tóc cô ta, tiện thể dùng sức kéo về phía trước.
Cơn đau đớn như bị xét rách từ da đầu truyền đến trung ương thần kinh, như thể đang có vô số ngân châm đâm trên đầu cô ta vậy.
Hứa Thu kêu đau, đối mặt với một Ngô Vĩ bạo lực thế này, cô ta không thể trở tay kịp.
Chân đang quấn băng vải khiến cô ta không cách nào trốn được, chỉ có thể bị động nhận lấy sự phẫn nộ Ngô Vĩ.
Cô ta sợ.
Thật sự rất sợ.
Đau đớn ở da đầu cực kỳ chân thực, không phải là mơ.
Cô ta không thể ngờ được rằng Ngô Vĩ lại ra tay tàn nhẫn như thế, không bận tâm đến tình nghĩa vợ chồng bao năm qua.
Thế nhưng…
Cô ta có bao giờ quan tâm đến tình nghĩa vợ chồng đâu?
Có một câu, đó là: Nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm.
Ngô Vĩ nắm lấy tóc cô ta, kéo từ chỗ giường kéo ra tận sàn nhà, mặt mũi đỏ ửng, trên cổ đầy gân xanh.
Hứa Thu vã mồ hôi lạnh, anh mắt đầy sợ hãi: “Anh… Anh muốn làm gì? Anh muốn làm gì?”
Ngô Vĩ nhìn chằm chằm vách tường, cau mày giơ tay giữ lấy đầu Hứa Thu, sau đó đập mạnh vào vách tường.