*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Ngô Tiểu Phàm lấy điện thoại di động ra xem, là số điện thoại đó, cô ta vội vàng nghe máy.
“Chào… Chào bác!”
Đầu dây bên kia, Lý Nam đến sân bay Luân Thành chuẩn bị trở về nước sốt ruột hỏi: “Đã tìm được chưa?” “Vu Kiệt ở đâu?”
“Xin… Xin lỗi!”
Xin lỗi á?
Lý Nam dừng bước, nhíu mày.
“Là sao?”
Ngô Tiểu Phàm nói với giọng đầy khó hiểu: “Cháu… Cháu cũng không biết nữa, cháu đến đồn cảnh sát Lạc Thành hỏi xem Vu Kiệt ở đâu nhưng người ở đây lại nói với cháu rằng hôm nay hoàn toàn không có người nào bị áp dụng lệnh bắt giữ cả”. ! “Cũng không có vụ án liên quan đến người tên Vu Kiệt”.
“Mặt khác, hệ thống dân dư cũng không tìm thấy cái tên Vu Kiệt, cháu… Cháu không tìm thấy anh ấy!”
“Cái gì?”
Lý Nam tái mặt.
Hệ thống dân cư không tìm thấy thì ông ta biết nguyên nhân.
Nhưng không có lệnh bắt giữ Vu Kiệt, lại càng không có vụ án liên quan, thế thì chỉ có một khả năng duy nhất, đó là có người giả mạo cảnh sát, làm giả lệnh bắt giữ để bắt con trai ông ta!
Vì thế…
Lý Nam nheo mắt lại: “Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ đến Lạc Thành ngay, bắt đầu từ giờ phút này, cô phải giữ điện thoại luôn hoạt động, vài tiếng nữa sẽ có một người khác gọi cho cô”.
“Bọn họ sẽ tìm thấy Vu Kiệt đang ở đâu!”
Dứt lời, Lý Nam cúp điện thoại.
Sau đó, ông ta vội vàng gọi điện cho lão Ưng.
“Tút…”
Một phút sau, điện thoại được kết nối.
“Lão Ưng!”
“Ông Nam”.
Lý Nam lập tức ra lệnh: “Có lẽ Tiểu Kiệt bị người ta bắt đi rồi, bây giờ lập tức đến đồn cảnh sát Lạc Thành rồi gọi điện thoại cho người của tổ chức Đệ Nhất, lấy quyền kiểm soát máy quay”.
“Lập tức dùng nó để tìm Tiểu Kiệt, còn nữa, tôi sẽ gửi một số điện thoại, cô gái đó biết địa điểm đầu tiên thằng bé bị bắt đi, hãy tìm cô gái đó!”
Lão Ưng: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi ngay”.
Khi Ngô Tiểu Phàm làm đủ cách vẫn không thể tìm thấy bóng dáng Vu Kiệt thì bên kia, Ngô Vĩ theo Lưu Hổ đến bệnh viện Lạc Thành nhìn thấy bố mình thật sự đang nằm đó, cả người cắm đầy dây nhợ trên người thì lập tức khiếp sợ.
Thật… Thật sự bị thương.
“Bố…”
“Bố!”
Vì công việc của nhà họ Ngô nên rất nhiều năm rồi Ngô Vĩ không quay trở về thăm người cha già này, đồng thời vì chuyện ông ta cưới Hứa Thu sau khi mẹ Ngô Tiểu Phàm qua đời cũng khiến ông cụ nổi giận, không cần biết Ngô Vĩ giải thích thế nào vẫn không chịu cho ông ta về nhà.
Vì vậy, Ngô Vĩ trông vẻ ngoài cực kỳ nghiêm túc này trên thực tế đã suy sụp rất nhiều lần, mỗi lần gặp Ngô Tiểu Phàm đều sẽ nói bóng nói gió về tình hình ông cụ.
Chỉ là!
“Cái gì?”
Ngô Vĩ tái mặt: “Đáng gờm lắm hả?”
Trước kia khi còn ở dưới quê, Ngô Vĩ là người nhìn thấy Lưu Hổ trưởng thành.
Tuy gia
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT