Tai họa ập đến!  

Bốn chữ vừa được thốt ra đã khiến tim Vu Kiệt chợt run lên, như thể có một đôi bàn tay vô hình đang bóp nghẹn tim anh, nỗi bất an dữ dội nhanh chóng dâng lên trong lòng anh.  

Đứng trước cửa bệnh viện cao cấp Lạc Thành, anh nhìn tảng đá trong tay, bây giờ có thể chắc chắn được rằng tảng đá này không hề bình thường, tuy anh vẫn chưa xác định tai vạ mà nó nói đến là gì nhưng anh có thể cảm nhận được, có vẻ sắp xảy ra chuyện gì đó không được tốt lành cho lắm.  

Tạm thời đừng quan tâm đến quá nhiều thứ như thế, liên lạc với người trong nhà mới là chuyện quan trọng nhất.  

Chẳng mấy chốc, Ngô Tiểu Phàm nói chuyện với y tá xong đã vội vàng chạy từ trong bệnh viện ra, theo sau là Lưu Hổ, còn những người trong thôn khác thì đã bị chặn khi đưa người lên xe cứu thương không được theo rồi.  

Vừa trông thấy Vu Kiệt, sắc mặt Lưu Hổ thoáng thay đổi, nhưng đã không còn sự đối chọi gay gắt khi vừa mới gặp mặt, sau khi nhìn thấy Vu Kiệt tự tay cứu ông Ngô đã không còn hơi thở sống dậy thì hắn ta đã thay đổi cách nhìn với anh.  

Ít nhất, anh là người tốt.                Lưu Hổ đi tới trước mặt Vu Kiệt, chần chừ một lát rồi chủ động giơ tay, vẻ mặt gượng gạo nói: “Xin lỗi nhé, chuyện sáng nay là do tôi không tốt, là lỗi của tôi”.  

“Tôi xin lỗi anh”.  

“Mong anh đừng để bụng”.  

Vu Kiệt cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, anh giơ tay bắt lại nói: “Không có gì”.  

Hai người cùng liếc mắt nhìn nhau.  

Cảnh tượng đó rơi vào mắt Ngô Tiểu Phàm, nhất thời khiến cô ta nở nụ cười: “Được rồi, được rồi, không đánh thì không thân ấy mà”.  

Nói xong, Ngô Tiểu Phàm quan tâm hỏi: “Anh Vu, vết thương của anh không sao chứ!”  

Vu Kiệt lắc đầu: “Căn bản không có vấn đề gì, nằm bảy ngày nay cũng đã khá lên rất nhiều rồi, nhưng chắc phải quấn băng thêm vài ngày nữa, vết thương ngoài da vẫn chưa khỏi”.  

“Thế à…”  

Ngô Tiểu Phàm than khẽ: “Chúng ta mau trở về đi! Trời đã tối rồi, phải nghỉ ngơi một lát mới được”.  

Nói xong, Ngô Tiểu Phàm nhanh chóng bắt một chiếc taxi bên vệ đường, nói tên khu biệt thự.  

Trễ thế này rồi thì chắc chắn không thể quay về vùng nông thôn đó được, mai cô ta còn phải chạy tới bệnh viện để chăm sóc ông.  !             Chẳng mấy chốc ba người đã ngồi lên xe.  

Khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe taxi dừng lại trước cửa một khu biệt thự xa hoa, đi được vài phút, ba người đã đứng trước một căn biệt thự khu Tây Bắc.  

Ngô Tiểu Phàm lấy chìa khóa mở cửa.  

Khi cánh cửa vừa mở ra.  

Tiếng hét chói tai vang lên trong căn biệt thự.  

“A…”  

Sau đó, một người phụ nữ mái tóc ẩm ướt, khoác áo tắm dài, mặt mũi xinh đẹp nhưng đầy hoảng sợ nhìn chằm chằm cửa lớn.  

Dưới ánh đèn ấm áp trong nhà, sắc mặt cô ta lại trắng bệch, dù thế, vẫn không thể che giấu được vẻ xinh đẹp quyến rũ của gương mặt đó.  

Sau đó.  

Lưu Hổ lập tức giơ tay lên che hai mắt mình lại.  

Vu Kiệt thì quay mặt sang hướng khác.  

Còn Ngô Tiểu Phàm thì lại tỏ vẻ cực kỳ chán ghét: “Tại sao cô lại ở đây? Tôi đã nói là cô không được tới đây cơ mà?”  

Cô ta nghe thế thì nghẹn một cục tức không biết trút đi đâu, giữ chặt chiếc áo tắm trên người mình và hừ lạnh: “Đây là nhà tôi, là tài sản của tôi, tại sao tôi lại không được tới?”  

“Bây giờ tôi là bà chủ nhà họ Ngô các người, là vợ hợp pháp của bố cô, dù có xét về thân phận hay địa vị thì tôi cũng có quyền sử dụng căn nhà này”.  

“Còn nữa, cô vẫn còn mặt mũi để nói tôi hả? Bản thân cô thì sao, đêm hôm khuya khoắt dẫn hai tên đàn ông trở về, đúng là không biết ngượng là gì, tôi không ở đây thì làm sao biết được những chuyện hay ho cô làm, nếu bố cô biết cô là người như thế, ha ha…”  

Nói xong, cô ta khinh thường cười lạnh, đồng thời dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lưu Hổ và Vu Kiệt, rồi lại nói với giọng châm chọc.  

“Nhưng buộc lòng phải nói là khẩu vị của cô nặng thật đấy Tiểu Phàm, hai tên nghèo túng ăn mặt giống hệt như mấy đứa nhà quê mà cô cũng ăn được?”  

“Đúng là mấy đứa lớn lên ở nông thôn, coi mắt nhìn người này, đúng là khác với con gái thành phố, bạn trai của Tiểu Yến nhà chúng ta toàn là người cao ráo đẹp trai lại còn giàu có”.  

“Nếu cô muốn tìm một người để thoải mái thì cứ nói với tôi, Tiểu Yến nhà chúng ta quen biết rất nhiều anh đẹp trai, có thể giới thiệu cho cô làm quen, đừng làm ếch ngồi đáy giếng, cứ nhìn chằm chằm vào mấy thứ bỏ đi ở dưới quê”.  

“Cô…”  

Ngô Tiểu Phàm giơ tay lên, tức giận chỉ vào người đó: “Cô câm miệng lại cho tôi, cô nói linh tinh cái gì thế!”  

“Tôi nói linh tinh hả?”  

Cô ta nhướng vai: “Tôi đã thấy tận mắt rồi cô còn chối bay chối biến làm gì”.  

Người phụ nữ đó chính là bà chủ đương nhiệm của nhà họ Ngô, gia tộc hạng hai của Lạc Thành. Cũng là vợ kế của bố ruột Ngô Tiểu Phàm, đồng thời, cô ta còn dẫn theo con gái ruột Hứa Yến của mình vào nhà họ Ngô.  

Cũng vì sau khi mẹ mình mất không được bao lâu thì ông bố Ngô Hải đã có niềm vui mới, còn nhận về nhà một cô gái không hề có máu mủ gì với nhà họ Ngô, khiến quan hệ của Ngô Tiểu Phàm với bố cô ta trở nên tệ đi rất nhiều.  

Ngô Tiểu Phàm không chịu chấp nhận sự tồn tại của đôi mẹ con này nên Ngô Hải đã mua một căn biệt thự ở nơi này để Ngô Tiểu Phàm ở.  

Bình thường Ngô Tiểu Phàm chỉ ở lại đây khi còn đi học, sau đó thì phần lớn thời gian cô ta đều dọn đồ về quê ở với ông nội, căn biệt thự này đã được mua nhiều năm nhưng trên thực tế thì chẳng ở được bao nhiêu ngày.  

Nhưng hôm nay…  

Cô ta vừa đến đã nhìn thấy người phụ nữ mình căm ghét đang ở trong căn biệt thự của mình, lại còn tắm rửa!  

Chẳng những thế, còn nói nhiều lời khó nghe!  

Ngô Tiểu Phàm nổi giận.  

Cô ta lập tức lao tới nắm lấy chiếc áo tắm dài của Hứa Thu.  

Hứa Thu tái mặt: “Cô muốn làm gì, Ngô Tiểu Phàm, cô muốn làm gì thế hả? Tôi cảnh cáo cô đừng làm bậy, có tin tôi chạy tới chỗ bố cô mách lại không?”  

“Cô có biết thân phận của mình ở nhà họ Ngô bây giờ không?”  

“Thân phận?”  

Ngô Tiểu Phàm hừ lạnh: “Tôi biết rất rõ thân phận của mình chứ, mấy năm trước tôi không muốn tranh vì tôi không thích, cũng không muốn tranh với đôi mẹ con chỉ biết dùng bản mặt để kiếm cơm như các người, các người không xứng”.  

“Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sợ hai người, cô đừng quên ở nhà họ Ngô này, các người họ Hứa chứ không phải họ Ngô. Đừng là mình biết làm nũng, nói mấy lời bùi tai để bố tôi yêu thương là sẽ có hết tất cả mọi thứ, tôi sẽ chống mắt lên nhìn xem khi cô già rồi thì mọi chuyện sẽ thế nào?”  

“Lập tức cút ra khỏi biệt thự của tôi, nếu không cô có tin là tôi sẽ kéo áo tắm của cô xuống rồi lại đuổi cô ra khỏi đây, cho cô trần như nhộng trên đường cái không?”  

Đối mặt với mẹ kế, Ngô Tiểu Phàm chẳng hề nể nang gì.  

Nghe thấy thế, vẻ mặt kiêu ngạo và ương ngạnh của Hứa Thu chợt trở nên căng thẳng.  

“Cô… Cô dám?”  

“Cô nghĩ xem tôi có dám hay không?”  

Nói xong, Ngô Tiểu Phàm dùng sức.  

Cảm nhận được chiếc áo tắm của mình bị kéo mạnh, Hứa Thu bắt đầu hoảng, cô ta liếc nhìn Vu Kiệt và Lưu Hổ đứng ngoài cửa với sắc mặt khó coi.  

“Được, tôi đi, tôi đi, buông ra, tôi đổi quần áo rồi đi”.  

“Cút ngay!”  

Ngô Tiểu Phàm buông tay ra, chỉ vào cửa lớn.  

Hứa Thu lập tức chạy lên lầu.  

Sau vài phút, cô ta đã thay quần áo xong và cầm túi xách bước xuống, lấy điện thoại di động chụp Vu Kiệt và Lưu Hổ đang đứng ngoài cửa.  

“Cô làm gì thế?”, thấy vậy, Ngô Tiểu Phàm biến sắc.  

“Làm gì cô không biết hả?”  

Hứa Thu cất bước ra cửa, hét lên với Ngô Tiểu Phàm: “Cái thứ con hoang có cha sinh không có mẹ dạy, chuyện hôm nay tôi sẽ ghim lại, tôi sẽ chống mắt lên nhìn xem ngày mai cô sẽ làm thế nào?”  

“Tôi sẽ về đưa bức ảnh cho bố cô xem, nói cho ông ta biết con gái ông ta là loại người thế nào?”  

Một người mẹ kế từ đâu gả vào lại dám mắt con gái của gia đình cưới mình về như thế?  

Mặt mũi lớn quá nhỉ!  

Mặt khác…  

Vu Kiệt ghét nhất là có người đứng trước mặt anh nhắc tới hai chữ con hoang.  

Anh khẽ liếc qua, ánh mắt như tử thần nhìn Hứa Thu: “Cho cô ba giây, cút lại đây… Xin lỗi!”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play