Lúc từ biệt thự đi ra cũng là mười hai giờ đêm, ông cụ Lý chỉ nhận được đúng một tin, Vu Kiệt… Đã đến Ninh Thành rồi. Còn ông cụ không nghe thấy tin tức nào nữa.
Bởi vì sự việc quan trọng nên ông cụ cũng hiểu được sự khó xử của Ưng. Dù sao ông cụ cũng đoán được, hơn hai mươi năm nay, có khả năng Vu Kiệt đã gia nhập vào Long Tiễn, thậm chí là tổ chức cấm kỵ trong lính đánh thuê.
Đề cập đến vấn đề này đã không còn nằm trong phạm vi mà ông cụ Lý có thể nhúng tay vào.
Ông cụ đứng dưới trời mưa, ánh mắt nhìn lên bầu trời đêm mà có chút mù mịt. Khó khăn lắm mới có được tin của cháu đích tôn, không tiếc giá gì huy động tất cả nguồn lực để tìm kiếm tung tích nhưng cuối cùng lại không đuổi kịp, lại một lần nữa bỏ lỡ.
Lẽ nào là trời xanh đã an bài?
Ông cụ hít một hơi thật sâu.
Ưng đi lên trước, nói: “Gia chủ! Tôi sẽ lập tức phái người đến Ninh Thành”.
Ông cụ Lý thở dài nói: “Đi… Không có bất cứ manh mối nào thì tìm kiểu gì? Lẽ nào muốn lật tung cả Ninh Thành lên sao? Cứ điều tra rõ cho tôi, thân phận thật sự của người mà hôm nay cháu đích tôn của tôi liều cả tính mạng đi cứu là ai? Ngoài ra, ông Dương sắp ra viện rồi hả?”
“Vâng”.
Ông Dương tên thật là Dương Chấn Hoa, là quản gia nhà họ Lý. Thời gian trước vì bị thương nên phải nhập viện.
“Ông Dương năm nay cũng sắp tám mươi tuổi rồi, giữ ông ta ở nhà họ Lý bao nhiêu năm rồi, cũng đến lúc để ông ta về nhà hưởng phúc cùng con cháu thôi. Nếu tôi nhớ không nhầm thì ông Dương là người Ninh Thành, đưa ảnh của Kiệt Nhi cho ông ta bảo ông ta sau khi về Ninh Thành nghỉ hưu thì thầm tìm kiếm xem. Đừng đánh rắn động cỏ làm cháu trai tôi sợ”.
Sau lần điều động tìm kiếm này, ông cụ Lý nhận ra mình đã làm quá lớn. Chỉ cần là người có chút quan hệ mà cố ý dò la thì đều có thể biết mình đang tìm kiếm điều gì. Điều này không những không thể tìm được Vu Kiệt mà còn mang đến cho Vu Kiệt những phiền phức không đáng có.
Bởi vì… Trên thế giới này, có quá nhiều người muốn lật đổ nhà họ Lý. Họ đều không muốn nhà họ Lý có được nam đinh đời thứ ba.
Trước khi tìm được Vu Kiệt thì nhất định phải bảo đảm an toàn cho Vu Kiệt đã.
“Tôi hiểu rồi gia chủ! Tôi sẽ đi giải quyết luôn”.
“Phải rồi! Ông có muốn gặp anh trai của cậu chủ không? Ban nãy tôi nhận được tin là anh ta tỉnh rồi, chắc là sau khi bị tên nhóc nhà họ Lãnh hạ độc đã được cậu chủ cứu”, Ưng lên tiếng hỏi.
Nhà họ Vu?
Vu Sơn!
Chính là gia đình nghèo ở nông thôn đã nhận nuôi cháu trai mình, nuôi dưỡng cháu trai duy nhất của mình nên người…
Ông cụ Lý trầm ngâm hồi lâu, nói: “Nếu như tôi đi gặp anh ta thì sẽ có vô số ánh mắt nhòm ngó nhà họ Cao và Vu Sơn. Thôi bỏ đi, tôi chỉ muốn cháu trai mình có được cuộc sống bình yên. Tôi tin là trước khi đi, nó nhất định đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa rồi. Chúng ta đi thôi”.
“Vâng thưa gia chủ”.
…
Không khí bình lặng cứ lặng lẽ trôi qua trong màn đêm.
Theo như người ngoài thấy, Vu Kiệt chết chắc vào đêm nay rồi bởi anh đã hoàn toàn mất tích. Dường như sau khi Vu Kiệt đuổi theo con xe van rời đi thì không thấy quay về nữa.
Vu Kiệt chết rồi sao?
Chưa đâu!!
Trương Thế Đào chưa công bố ra, ngoài thi thể của lính đánh thuê vẫn còn thi thể khác.
Ngoài ra, sáng sớm hôm sau thông tin Lãnh Trầm của nhà họ Lãnh bị xử phạt lan truyền khắp Giang Thành khiến ai nấy cũng kinh ngạc.
Vu Kiệt làm loạn trong bữa tiệc nhà họ Đổng, không màng đến pháp luật mà ra tay đánh gãy chân tay của Lãnh Trầm lại không có tin tức gì, nhưng người bị hại là Lãnh Trầm cũng bị xử phạt là sao?
Trong lòng tất cả mọi người đều có chung một câu hỏi. Tất nhiên, đây cũng là lần đầu tiên hung thủ chưa hoàn toàn tỉnh lại mà đã bị xử phạt rồi.
Không chỉ vì tính chất nghiêm trọng của nó mà phía sau đó còn là sức ép thế lực vô cùng lớn. Nhà họ Đổng phải cho nhà họ Lý câu trả lời.
Đổng Sinh là người không biết rõ thân phận thật sự của Vu Kiệt, muốn mượn chuyện này để lôi kéo được kỳ tài như Vu Kiệt.
Lưu Mặc Sinh muốn mượn chuyện này để nói với Vu Kiệt, cậu chỉ cần quan tâm chuyện của mình, còn ở Giang Thành này không ai dám động đến sợi tóc của người nhà cậu.
Nếu như có thì nhất định phải băm kẻ đó thành trăm mảnh rồi đẩy xuống địa ngục... Đây là câu trả lời của Lưu Mặc Sinh cho Vu Kiệt.
Trong lúc mọi người có tiếng tăm trong các giới của Giang Thành đang có những bình luận khác nhau về việc Vu Kiệt mất tích thì trong phòng bệnh 502, Vu Sơn đã tỉnh lại.
Anh ta nằm trên giường bệnh nghe Cao Vũ Xương kể lại chuyện xảy ra tối qua.
Khi nghe thấy Cao Vũ Xương nói Vu Kiệt đi theo chiếc xe đó rời đi, đến giờ không có tin tức gì thì anh lập tức hoảng loạn, nói: “Vũ Xương! Em… Em nói là em trai không có tin tức gì sao?”
“Anh đừng kích động”, thấy Vu Sơn như vậy nên Cao Vũ Xương vội rót cốc nước, nói: “Chỉ nói là không có tin tức gì thôi chứ không nói là có gì bất trắc. Ban nãy em có nhờ người đi nghe ngóng tin tức rồi. Tối qua cái tên dụ Vu Kiệt đến là tội phạm truy nã của Ninh Thành tên là Vương Ninh. Nhưng gã đã bị bắt rồi. Lúc mọi người đến hiện trường thì không tìm thấy Vu Kiệt. Em nghĩ, chắc cậu ấy đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, sẽ nhanh quay về tìm chúng ta thôi”.
“Thật thế sao?”, nghe xong, Vu Sơn mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó sắc mặt anh ta lại âm trầm nhìn cốc nước trong tay, nói: “Nhất định đừng xảy ra chuyện gì, em trai không được xảy ra chuyện gì, nếu không những gì anh bỏ ra trước đó đều là vô ích”.
“Vũ Xương em biết không? Em trai anh thật sự là một người tốt. Không sợ em chê cười chứ ngày nhỏ khi ăn sáng ở bên ngoài, anh bị học sinh cùng trường bắt nạt. Khi em trai nghe thấy liền cầm gạch đến đập vào mặt bọn chúng”.
“Vì vậy… Vũ Xương à, mong em hiểu cho anh. Anh thật sự không muốn Vu Kiệt xảy ra chuyện gì cả. Khó khăn lắm em ấy mới ra tù, anh muốn em ấy được sống những ngày tháng tốt đẹp…”.
“Được rồi, được rồi”, Cao Vũ Xương cười gật đầu nói: “Em biết, em biết cả rồi. Trước đây là em hiểu nhầm cậu ấy, đợi khi cậu ấy quay về, em sẽ sắp xếp một công việc nhàn hạ trong tập đoàn. Cậu ấy giúp chúng ta nhiều như vậy thì em cũng nên báo đáp chứ”.
Qua sự việc xảy ra ngày hôm qua, Cao Vũ Xương như hoàn toàn thay đổi.
Khi mà cô ta nhận ra, sự ngu dốt của mình suýt nữa hại Vu Sơn bỏ mạng, suýt nữa khiến Nhã Nhã mất đi người bố của mình thì giờ… Cô ta như biến thành người khác.
Vu Kiệt căn bản không phải là kẻ cặn bã như cô ta vẫn nghĩ. Ngược lại, trong mắt cô ta, hiện giờ Vu Kiệt còn là người đàn ông ưu tú hơn hàng vạn người trên thế giới này.
Nhưng đúng lúc này, một cuộc điện thoại đột nhiên gọi tới.
“Ting, ting, ting…”, Cao Vũ Xương lấy điện thoại ra: “Alo! Tôi là Cao Vũ Xương”.
“Cao Hùng đây”.
“Chú Hai?”, Cao Vũ Xương chau mày hỏi lại.
“Có chuyện gì không chú?”
“Cô còn mặt mũi hỏi tôi là có chuyện gì à? Cao Vũ Xương! Cô có biết vì thằng em trai của chồng cô mà nhà họ Lãnh đã bắt đầu ‘phong sát’ toàn diện với nhà họ Cao chúng ta rồi không. Tất cả những hợp tác nước ngoài của chúng ta đều bị hủy bỏ rồi, còn phải đứng trước khoản nợ năm trăm triệu nữa”.
“Ngoài ra, phần lớn những công ty tập đoàn trong nước mà hợp tác với chúng ta đều hủy bỏ hợp tác rồi. Nhà họ Cao chúng ta toi đời rồi, cô có biết không?”
“Cái gì cơ?”, Cao Vũ Xương lập tức đứng dậy nói: “Cháu sẽ về tập đoàn xử lý ngay lập tức”.
“Không cần đâu”, Cao Hùng ngồi ở vị trí chủ tịch, hai chân vắt vẻo nói: “Sáng sớm nay ông cụ đã gọi điện thoại cho tôi. Bắt đầu từ hôm nay, vị trí chủ tịch không thuộc về cô nữa. Ban chủ tịch sẽ xử phạt đuổi cô ra khỏi tập đoàn để làm nguôi cơn phẫn nộ của nhà họ Lãnh”.
“Ngoài ra, ông cụ đã lên tiếng Cao Vũ Xương không còn là người của nhà họ Cao nữa. Một tiếng trước, tên của cô đã bị xóa khỏi gia tộc. Nếu cô không tin thì có thể gọi điện thoại cho ông cụ để hỏi”.
“Nhưng cô phải hiểu rằng, ông cụ làm như vậy là vì cái gì. Là vì nhà họ Cao đấy. Nếu không phải ban đầu cô để thằng Vu Sơn đó làm thằng ở rể thì nhà họ Cao cũng đâu đến ngày hôm nay. Còn lại thì cô biết mình nên làm gì rồi chứ. Tòa biệt thự đó tôi sẽ sai người đến thu lại, hạn trong một ngày cô phải dẫn theo thằng chồng vô dụng rời đi. Nhà họ Cao không cho phép cô ở lại nữa”.
“Cái gì?”, một giây sau điện thoại rơi vỡ trên đất.
Mình… Bị đuổi ra khỏi nhà họ Cao rồi sao?
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT