*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phía Tây Bắc thủ đô, trong một khu rừng rậm rạp có một căn cứ bí mật.
Nơi này chính là căn cứ của tổ chức Đệ Nhất.
Lúc này, Mạc Vãn Phong đang ở trong khu mộ dành để an táng những anh hùng của tổ chúc Đệ Nhất, trên tay ông ta cầm một bó hoa trắng, tay còn lại xách theo hai bình rượu xái. Dưới cơn mưa tầm tã, ông ta từ từ đi đến trước một ngôi mộ.
Trên bia mộ vết mấy chữ lớn: Ông cụ Hoàng – Tổ chức Đệ Nhất.
Từng giọt mưa lạnh lẽo rơi xuống khu mộ, trong rừng, cuồng phong thổi bay lá khô, phát ra âm thanh “rì rào rì rào”. Ở đây không có ai.
Nói cách khác: Tất cả người trong căn cứ đều đã bị Mạc Vãn Phong phái đi chấp hành nhiệm vụ phá hủy hang ổ của gia tộc Thánh Đường. Những quả bom được đặt sẵn trong tòa nhà, những thi thể chết ở trận chiến đầu tiên, những vết máu cố ý lưu lại,… đều do ông ta sắp xếp.
Còn bây giờ, ông ta mang theo thứ mà ông cụ Hoàng thích nhất, đi đến nơi này.
Chỉ khi đêm dài vắng lặng, căn cứ không còn một ai, Mạc Vãn Phong mới có thể lớn tiếng nói ra những điều sâu kín trong lòng mình.
“Thầy à!”
Trong mưa, giọng Mạc Vãn Phong có chút bi thương, một tiếng “thầy” đến chậm, không biết đã đợi bao lâu rồi.
Mạc Vãn Phong không nhớ rõ, đại khái, bắt đầu tính từ năm ông ta mười tuổi.
“Con còn nhớ, thầy rất thích hoa trắng, thầy từng kể rằng, nơi đầu tiên mà thầy và cô hẹn hò phủ đầy hoa bách hợp, cho nên đối với những đóa hoa màu trắng, thầy luôn cảm thấy yêu thích một cách khó hiểu!”
“Thầy thích uống rượu xái, bởi vì đó là đặc sản của người Hoa Hạ chúng ta. Cứ đến Tết là trên bàn phải có hai bình, hôm nay con mang đến cho thầy rồi đây!”
Mạc Vãn Phong vặn nắp bình rượu ra, sau đó đặt ngay ngắn trước mộ, hương rượu từ miệng bình bay ra ngoài, tràn ngập trong đêm mưa.
“Có đôi khi, con thật sự không thể nào hiểu được thầy, khi biết được vì muốn nhắc nhở Vu Kiệt mà thầy đã bại lộ thân phận, liều mình chiến đấu, con đã rất hận tên nhóc đó!”
“Con cảm thấy cậu ta không xứng, một tên nhóc tì ỷ mình có vài phần bản lĩnh thích chạy ra ngoài chiến đấu một mình, loại người như vậy vừa ngu xuẩn vừa lỗ mãng, không đáng để thầy phải làm vậy!”
“Nhưng sau rất nhiều chuyện, con phát hiện…thầy đã đúng!”
Mạc Vãn Phong cười tự giễu, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt: “Tên nhóc kia quả thực rất khá!”
“Với tư cách là con của Lý Nam, cậu ta đúng là rất có đầu óc, với tư cách là chiến sĩ được ông Lưu xem trọng, tín ngưỡng của cậu ta đáng để được kính trọng, với tư cách là đệ tử thân truyền của hai vị Thánh Nhân, trong trận chiến tại chùa Hàn Sơn, cậu ta đã thể hiện tài năng vượt trội, đích thực là một thiên tài không có gì để bàn cãi!”
“Nói thật, con thật sự không ngờ trên thế giới này lại có một người hoàn mỹ đến như vậy, gần như không tìm thấy bất kỳ khuyết điểm gì, nếu có, điểm yếu của Vu Kiệt có lẽ… là người mà cậu ta quan tâm nhất, và đó cũng là vảy ngược của cậu ta”.
Rồng có vảy ngược, sói có vuốt ngược, Lang Vương Hoa Hạ không thể xâm phạm.
Mạc Vãn Phong nheo mắt: “Thầy à, con sẽ lập tức báo thù cho thầy, đợi đến khi lão già khốn kiếp Jack bán đứng hành tung của thầy bị mang về thủ đô, con nhất định sẽ cắt đầu ông ta để bái tế cho vong linh của thầy!”
Giờ phút này, mỗi một câu một chữ của Mạc Vãn Phong đều âm vang hữu lực, nhất là câu nói “cắt đầu ông ta” tràn ngập sự thô bạo cùng ngang ngược trước nay chưa từng có.
Đúng lúc này, bên ngoài căn cứ vang lên một loạt tiếng bước chân.
Người ra ngoài đã trở về.
Mạc Vãn Phong nhanh chóng nhận ra điều này, ông ta lập tức thu lại nước mắt và trấn tĩnh bản thân.
Không bao lâu sau, độ khoảng năm phút, một nhân viên của tổ chức Đệ Nhất đội mũ rộng vành xông vào, anh ta chạy như điên đến trước mặt Mạc Vãn Phong, quỳ một chân xuống.
“Về rồi à? Kế hoạch tiến hành như thế nào rồi?” Mạc Vãn Phong đứng chắp tay sau lưng, trầm giọng hỏi.
Người thanh niên đáp: “Quả bom đã phát nổ, tất cả sát thủ từ Luân Thành vội vã quay về cứu viện đều đã chết trong tòa nhà kia, mặt khác, những sát thủ đêm qua còn chưa thanh trừ sạch sẽ cũng chết hết tám phần trong vụ nổ, số còn lại đều đã bị chúng ta giám sát, đợi sau khi trận phong ba này qua đi, sẽ tiến hành xử lý từng tên một!”
Xử lý từng tên một ư…
Cuối cùng đã có thể báo thù cho những đồng đội chết trong tay gia tộc Thánh Đường rồi!
“Chuyện ở Luân Thành thì sao?”
Người thanh niên do dự trong chốc lát, rồi nói: “Tất cả những kẻ đã bắt cóc Lâm Nhã – tổng giám đốc Tập đoàn Hoa Mỹ đều bị Lang Vương giải quyết sạch sẽ, Mặc Thu đã sắp xếp một vài người trà trộn trên chuyến bay quốc tế, âm thầm hộ tống Lâm Nhã về nước, ước tính thời gian, khoảng năm giờ nữa sẽ về đến thủ đô!”
“Tộc trưởng Lỗ Tư Châu của gia tộc Thánh Đường cũng đã được người của chúng ta áp giải về nước thông qua con đường đặc thù!”
“Vậy là tốt rồi!”
“Còn Lang Vương thì sao?”
Mạc Vãn Phong quan tâm hỏi, nhớ đến cuộc gọi của người anh em Lý Nam, ông ta không hi vọng Vu Kiệt gặp phải bất kỳ điều gì bất trắc.
Nhưng…
Vừa hỏi đến đó thì người thành niên trước mặt im bặt, trên mặt anh ta lộ vẻ do dự.
Mạc Vãn Phong nhướng mày: “Lang Vương đâu?”
Người thanh niên: “Lang Vương… anh ấy…”
Mạc Vãn Phong: “Nói mau!”
“Vâng!”
Người thanh niên không dám chần chừ, vội đáp: “Lang Vương… hình như đã gặp tai nạn!”
“…”, Mạc Vãn Phong: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Người thanh niên: “Sau khi cứu được Lâm Nhã, Lang Vương để chúng tôi xử lý thi thể, áp giải Lỗ Tư Châu về trước, còn anh ấy thì một mình đi đến Lập Kiên, thông qua máy bay tư nhân của gia tộc Rothschild để che giấu hành tung, đồng thời đích thân áp giải Jack về Hoa Hạ, nhưng… thế nhưng…”
“Người của chúng ta vừa xuất phát, đang chuẩn bị sắp xếp đường lui cho những người còn lại thì nhận được tin từ phía Luân Thành, bọn họ nói rằng… chiếc máy bay tư nhân mà Lang Vương ngồi đã bị gài bom”.
“Nửa tiếng sau khi máy bay rời khỏi Luân Thành, phần đuôi máy bay phát nổ, hệ thống điều khiển sụp đổ, máy bay đã hoàn toàn mất khống chế, cơ trưởng gửi tin báo, vì sống sót, tất cả những người trên máy bay quyết định nhảy dù khi đạt được độ cao thích hợp trong lúc máy bay rơi xuống, nếu như không có gì bất ngờ, Lang Vương cũng ở trong số đó”.
“Thế nhưng… Thế nhưng… với độ cao như vậy, căn bản không có cơ hội sống sót, cho nên…”
Ầm!
Không thể nào!
Không thể nào!
“Cậu ta sẽ không chết… sẽ không chết!”