*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên máy bay, ngoại trừ hai phi công đang hôn mê bất tỉnh này ra thì không còn ai biết lái máy bay cả.
Còn Vu Kiệt, mặc dù thời điểm ở Lang Nha đã học về cách điều khiển máy bay nhưng cũng không thể nào điều khiển được, dù sao cái mà anh được học là điều khiển máy bay chiến đấu chứ không phải là máy bay trực thăng.
Cho nên, dưới tình huống sống còn trước mắt thì chỉ còn một cách duy nhất, đó chính là phải cứu sống hai phi công bị trúng độc.
Sau khi nghe thấy lời Vu Kiệt nói, Ái Phương thuần thục cởi bỏ quần áo trên người của hai phi công.
Lúc sau, có thể nhìn thấy rõ trên ngực của hai người có một đường dây thần kinh màu tím chạy qua tim và các cơ quan quan trọng khác, đây là kịch độc đã xâm nhập vào tim mạch.
Chuyện mà Vu Kiệt phải làm, chính là dùng kim châm, loại bỏ kịch độc này khỏi tim mạch.
Bây giờ, đã hai mươi sáu phút trôi qua kể từ thời điểm máy bay cất cánh, cứ coi như trước lúc máy bay bay ổn định, hai phi công vẫn còn sống, cho đến sau khi máy bay bay đến tầng bình lưu mới chết, thì thời gian tử vong của bọn họ cũng chỉ khoảng hai mươi phút.
Ở trong Võ giới, trong vòng nửa tiếng sau khi người đó ngừng thở, chỉ cần được cứu giúp kịp thời, thì khả năng cao là có thể cứu sống được. Căn cứ vào điểm này, Vu Kiệt ngồi xếp bằng giữa hai người, hai tay trái phải, mỗi tay cầm kim châm.
“Có cồn không?”, Vu Kiệt hỏi.
“Có, tôi lập tức đi lấy ngay”.
Ái Phương vội vàng chạy ra khỏi phòng điều khiển, bây giờ cô ta chỉ có thể đem hi vọng sống còn phó thác lên mình Vu Kiệt mà thôi.
Rất nhanh, đã thấy cô ta cầm một bình cồn trở về, trong tay còn cầm một cái cốc giấy.
Sau đó, cô ta mở bình ra, nâng bình cồn lên, rót vào trong cốc rồi đưa cho Vu Kiệt.
“Anh Vu, có chắc chắn không?”, giọng nói của Ái Phương run rẩy, xen lẫn sự sợ hãi hỏi nhỏ.
Tất cả mọi người cũng sợ hãi lui vào một góc, cơ mặt đều run rẩy.
Vu Kiệt không trả lời, mà chỉ tập trung dùng cồn sát khuẩn ngân châm, sau đó thành thạo cắm xuống huyệt tim của hai người.
Cắm sâu xuống!
Chiều sâu gần bằng độ dài một ngón tay.
Thấy cảnh này, một vài tiếp viên hàng không kinh hãi kêu lên.
“Cái này... Không phải cái ngân châm này đã cắm vào tim đấy chứ?”
“Không... Không biết nữa... Nếu như mà cắm vào tim thật thì chẳng phải sẽ chết sao?”
“Không phải, là đã chết rồi, dùng cách nói của Hoa Hạ, cái này phải nói là cố cứu ngựa chết sống lại”.
“....”
Tiếng bàn tán xôn xao, Vu Kiệt im lặng không nói.
Anh vận khí kình trong cơ thể, truyền vào bên trong cơ thể của hai cơ trưởng dọc theo kim châm. Trong phút chốc, khí kình cuồng bạo dạt dào như sông biển truyền vào trong khí mạch của bọn họ, nếu như lúc này, hai người bọn họ còn sống, còn tỉnh táo, e rằng sẽ cảm nhận được bên trong xương cốt của mình như đang có một con dã thú điên cuồng lao vào xuyên phá các dây thần kinh.
Ước chừng khoảng một phút sau, Vu Kiệt nheo mắt lại.
“Thế nào rồi, anh Vu?”
Ái Phương thấy nét mặt của anh có một tia biến hoá, sốt ruột hỏi thăm.
Vu Kiệt vẫn im lặng không nói, ngay sau đó lại vê hai cây ngân châm, đâm xuống hai huyệt khác nhau, huyệt thiên linh và huyệt phó trùng trên người hai phi công.
Vào khoảnh khắc hai cây châm đâm xuống, trong nháy mắt, cơ thể của hai phi công giống như bị điện giật, cơ thể cứng đờ nảy lên một cái như con cá trạch.
Ngay sau đó, chỉ thấy đường màu xanh tím trên ngực bọn họ nhanh chóng biến mất ở vị trí tim, chất độc trong gân mạch cũng điên cuồng rút đi, từ phần bụng, đến phần ngực, rồi tới cổ họng.
Giây tiếp theo --
“Phụt!”
Chỉ nghe thấy một tiếng phun máu vang lên.
Hai phi công đột ngột mở mắt ra, từ trên mặt đất ưỡn thẳng người dậy, miệng há to, phun ra một ngụm máu đen về phía trước.
Tỉnh rồi!
Bộp!
Phút chốc, tất cả tiếp viên hàng không đều kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
“Thật sự... Thật sự tỉnh rồi?”
“Kỳ tích, cái này quả thật đúng là kỳ tích, vốn dĩ tôi còn không tin thuật châm cứu trong trung y, bây giờ thì tôi tin, tôi thật sự tin rồi, đây quả thật đúng là phép màu của trời, của Hoa Hạ cổ xưa, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi”. “Chúng ta được cứu rồi, được cứu rồi”.
“...”
Ái Phương nhanh chóng đưa khăn sạch cho hai phi công.
Không lâu sau, hai phi công cũng khôi phục ý thức, khuôn mặt nhỏ trắng bệch cũng dần có một chút sắc hồng, bọn họ nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Vu Kiệt một cái, rồi lại nhìn về phía Ái Phương và những tiếp viên viên hàng không khác.
Vu Kiệt nhíu mày: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Vu Kiệt vội hỏi.
Mà khi anh vừa mới hỏi xong, cơ trưởng quay sang một bên, tay chỉ vào một màn hình trên bàn điều khiển: “Mau... Mau đi.... Đi.... Đi chỗ....”
“Đi đâu?”, sự bất an trong lòng Vu Kiệt càng lúc càng mãnh liệt.
Giọng nói của cơ trưởng như một hồi chuông cảnh báo tai hoạ, vang vọng khắp khoang máy bay.
“Đi về chỗ khoang phía sau... Khoang sau có....có....”
Ái Phương: “Có cái gì, mau nói đi!”
“Có bom!”
“....”, Vu Kiệt, Ái Phương cùng những tiếp viên hàng không khác.
Bom... Bom sao?
Khoang sau có bom?
Sóng gió này chưa lắng xuống, sóng gió khác đã nổi lên.
Khoang sau có bom!
Xong rồi...
Một khi bom nổ thì chịu thiệt hại đầu tiên chính là khoang sau.
Mà khoang sau chính là vị trí quan trọng của toàn bộ máy bay, đuôi cánh!
“Mau đi tìm bom đi!”, cơ phó thúc giục một tiếng.
“Hai người ổn định máy bay, tôi đi!”
“Anh đi sao? Anh Vu!”, Ái Phương kinh hãi kêu lên.
Còn không chờ anh kịp trả lời lại.
“Bùm!”
Một tiếng nổ dữ dội vang lên từ vị trí khoang sau
Bom... nổ rồi!
Thời gian nửa tiếng đã hết.
Toàn bộ máy bay bắt đầu rung lắc kịch liệt, cảm giác này giống như là trong động đất vậy.
Xong rồi!
Giờ phút này, trong lòng tất cả mọi người đều xuất hiện hai chữ... Xong rồi!
Vu Kiệt biến sắc, anh vội vàng chạy đến cửa sổ, nhìn về phía đuôi cánh, chỉ thấy sau khi phát nổ, một ngọn lửa cuồn cuộn đang nuốt trọn toàn bộ đuôi cánh máy bay, đuôi cánh máy bay đã bị hư hại nghiêm trọng.
Trừ cái đó ra, máy bay đã mất đi đuôi cánh khống chế thăng bằng, hệ thống điều khiển cũng bị hư hại nghiêm trọng, toàn bộ máy bay bắt đầu lắc lư, rung lắc dữ dội, giờ việc giữ thăng bằng thôi cũng khó mà làm được.
Tất cả các tiếp viên hàng không đứng ở một bên đều mất trọng tâm, ngã xuống đất.
“Có!”, Ái Phương gật đầu liên tục.
Vu Kiệt nhìn về phía cơ trưởng: “Còn bao lâu nữa thì máy bay sẽ hạ xuống độ cao phù hợp để nhảy dù?”
Cơ trưởng vội vàng tính toán, một phút sau đã tính ra kết quả: “Ước chừng khoảng 10 phút nữa, thế nhưng nhảy dù với tốc độ hạ xuống như này quá nguy hiểm, vừa mở cửa máy bay ra cũng sẽ bị gió thổi bay!”