*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngoài là một chiến binh danh tiếng ra, anh còn là một võ giả.
Từ xưa đến nay, anh sẽ không làm chuyện mà bản thân không nắm chắc.
Lời vừa dứt, trong hư không, chỉ thấy khí kình toàn thân anh lập tức hoá thành vô số dây leo cứng cáp vươn ra, nháy mắt, vươn đến trước mặt Lỗ Tư Châu.
Chưa kịp hít thở, Lỗ Tư Châu đã cảm thấy có một sức mạnh vô hình quấn chặt hai tay của mình.
Sức mạnh ấy vô cùng mạnh mẽ!
Mạnh mẽ đến mức, khiến ông ta bắt đầu ngạt thở.
Ông ta chòng chọc nhìn vào thủ ấn của Vu Kiệt, bỗng hiểu ra được điều gì đó: “Thuật sĩ? Làm sao có thể như thế được, trong tin tình báo rõ ràng nói mày chỉ là một võ giả, mày....”
“Tin tình báo của ông, xem ra có chút không đầy đủ rồi. Ông nghĩ, bốn tên Thánh Tử ở chùa Hàn Sơn chết như thế nào?”, Vu Kiệt trầm giọng nói.
“Không... Không...”, giờ phút này, hơi thở của cái chết hoàn toàn bao phủ ông ta, ông ta vô cùng hoảng loạn, một tia phòng tuyến cuối cùng trong lòng đã bị tư thế huỷ diệt của Vu Kiệt trực tiếp chọc thủng.
Thuật sĩ!
Ông ta hiểu rõ sự tồn tại của thuật sĩ có ý nghĩa gì.
Có nghĩa là... Ông ta không còn đường sống.
Đương nhiên, bản thân không sống được, vậy thì cùng lắm thì đồng quy vu tận.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Lỗ Tư Châu trở nên hung ác, ngón tay lập tức hướng xuống cò súng!
Cho dù có phải chết, ông ta nhất định cũng sẽ kéo một người chết cùng.
Ông ta muốn Lâm Nhã chết.
Nhưng.
Ngay lúc trong lòng ông ta tuyệt vọng, muốn điều khiển ngón tay hướng xuống dưới.
“Két!”
Không cử động được.
Cảm giác như các ngón tay bị đóng băng, cho dù có dùng sức như thế nào đi chăng nữa cũng không động đậy được.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ông ta nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình, ngay sau đó, nguồn sức mạnh vô hình khiến ông ta hít thở không thông càng lúc càng mãnh liệt, mỗi một dây thần kinh trên người của ông ta.... Đều bị kìm hãm!
Cũng vào chính lúc này, bước chân của Vu Kiệt thoắt một cái.
Anh nắm chặt con dao găm Lang Vương trong tay, ánh mắt rơi vào trên người mười lăm tên sát thủ còn lại.
Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc. Năm năm trước, cũng là bởi vì anh sơ suất nên mới để một tên địch chạy thoát, mới dẫn đến kết cục Vương Tam phải chết sau này.
Sai lầm như vậy, anh sẽ không tái phạm nữa.
Một khắc này, Vu Kiệt giống như mãnh hổ, lao đến chỗ mười lăm tên sát thủ, con dao găm Lang Vương trên tay trong bóng đêm nở rộ, kèm theo từng vệt sáng màu đỏ máu hiện lên, chỗ anh lướt qua, đều là thi thể.
Thân là cường giả cấp bốn hoá kình, vốn là nhân tài kiệt xuất số một trong hàng ngũ những người trẻ tuổi, lấy thực lực một người giải quyết tứ đại thánh tử phật môn tiếng tăm lừng lẫy của chùa Hàn Sơn, càng khiến cho cái tên Vu Kiệt này, danh chấn toàn bộ võ giới.
Tuy nhiên, điều này cũng khiến hầu hết mọi người bỏ qua một điểm, ngoài việc có cảnh giới vượt trội hơn hẳn so với những người đồng trang lứa, thì hiểu biết của Vu Kiệt về chiến đấu cũng cao hơn những người trong võ giới rất nhiều.
Làm thế nào để giết chết kẻ địch bằng chiêu thức đơn giản nhất.
Làm thế nào khi bản thân rơi vào thế hạ phong tìm được cơ hội phản kích.
Làm thế nào để khiến bản thân sống sót.
Đây là bản năng của anh, cũng là điểm đáng sợ nhất của anh.
Theo như lời Tần Bưu nói: Nếu chỉ có một người trong hai phe trên chiến trường có thể sống sót, như vậy, người này nhất định là Vu Kiệt.
Anh chính là, một cường giả chân chính.
Trong tầng hầm tối om, hình ảnh lưỡi dao xẹt qua cổ rất đặc sắc, nhưng tiếc rằng tiếng hét thảm thiết chỉ kéo dài mười mấy giây đồng hồ rồi lặng lẽ kết thúc.
Toà nhà dưới cơn mưa lớn, tĩnh mịch nặng nề, im ắng vô cùng!
Mười mấy thi thể nằm trong lối đi nhỏ hẹp, đã bị người xử lý sạch sẽ không một tiếng động.
Cuộc chiến cũng kết thúc.
Thi thể đầy đất, nằm trong vũng máu.
Người còn sống, chỉ còn lại một mình Lỗ Tư Châu.
Vu Kiệt nắm chặt dao găm, sau khi cứa cổ tên cuối cùng, anh nâng cặp mắt ngập tràn sát ý lên, đi đến trước mặt của Lỗ Tư Châu.
Đối với một màn trước mắt này, Lâm Nhã lại biểu hiện vô cùng bình tĩnh, dường như vốn không hề cảm thấy có chút bất ngờ nào.
Ánh mắt của cô dường như rất cảm động: “Thật mừng vì Vương Tam có một người anh em như này”.
“Thật sự xin lỗi chị dâu, liên lụỵ đến chị”, Vu Kiệt nói xin lỗi.
“Không có gì phải xin lỗi cả, đây cũng là số mệnh định sẵn rồi, cậu cứu tôi, tôi hẳn là phải nói một câu cảm ơn với cậu”, đối với chuyện này, suy nghĩ của Lâm Nhã rất thoáng. Thật ra thời điểm cô gả cho Vương Tam, cô đã sớm chuẩn bị tất cả rồi.
Thậm chí là cái chết!
Nghe vậy, Vu Kiệt cất dao găm đi.
“Cậu không giết ông ta sao?”, Lâm Nhã hơi bất ngờ hỏi anh.
Vu Kiệt bước lên phía trước, vội vàng cởi trói cho Lâm Nhã, sau đó lại đem dây thừng trói Lỗ Tư Châu lại.
“Ông ta sẽ chết, nhưng không phải do tôi ra tay, tộc Thánh Đường đã giết chết vô số sinh mạng vô tội của Hoa Hạ, ông ta thân là tộc trưởng, sẽ phải phán xét từ quốc đô”.
Vu Kiệt rút điện thoại ra, nhìn thẳng vào mắt của Lỗ Tư Châu: “Ông nên cảm thấy may mắn, bởi tôi không mất lý trí, nhưng ông cũng có thể chuẩn bị tâm lý sẵn sàng trước, dù sao thì hình phạt của Đệ Nhất cũng không nhân từ hơn tôi là mấy đâu”.
Rất nhanh, sau khi bấm một dãy số, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói.
“Lang Vương”, đầu dây bên kia, Mặc Thu cung kính chào hỏi.
Vu Kiệt: “Phái người đến dọn dẹp chiến trường đi! Còn nữa, lập tức chuẩn bị máy bay về nước, để cho chị dâu Lâm Nhã của tôi trở về trước”.
“Vâng, đã rõ!”
Sau đó, anh cúp điện thoại.
Bởi vì nguyên nhân đặc biệt, Vu Kiệt không thể ngồi máy bay, dù sao lúc đến cũng im hơi lặng tiếng, cũng không thể gọi là quang minh chính đại được. Đây không phải là tự dâng cho người ta một nhược điểm vượt biên trái phép hay sao. Thêm nữa, anh còn phải trở về Lập Kiên nữa!
Rời đi bằng máy bay tư nhân của gia tộc Rothschild, vừa có thể che giấu thông tin cá nhân, lại vừa an toàn, há chẳng phải vẹn cả đôi đường sao.
“Cậu không trở về cùng tôi sao?” Lâm Nhã hỏi.
Vu Kiệt lắc đầu: “Không được, tôi còn có chuyện khác phải làm, chị dâu, đợi lát nữa sẽ có người đến gặp chị, đưa chị trở về kinh đô trên chuyến bay Luân Thành. Ở kinh đô em sẽ phái người bảo vệ chị, máy bay hạ cánh, sẽ có người đến đón chị”.
“Được”, nghe thấy Vu Kiệt sắp xếp như vậy, Lâm Nhã nhẹ nhàng thở ra.
Mà khi anh đang chuẩn bị dẫn người rời đi.
“Ha ha ha...”
Trong không trung truyền đến tiếng cười lạnh của Lỗ Tư Châu.
Đồng tử của Vu Kiệt co rút lại: “Ông cười cái gì?”
Ánh mắt của Lỗ Tư Châu hung ác: “Mày cho rằng mày đã thắng rồi sao?”
“Ông có ý gì?”, Vu Kiệt xoay người, trong lòng không khỏi có chút bất an.
Lỗ Tư Châu: “Không có gì ý cả!”
“Lang Vương Vu Kiệt, chuyện này vẫn còn chưa kết thúc đâu, giết tao, mày nghĩ mọi chuyện sẽ chấm hết sao? Nực cười... Nực cười!”
“Tao chờ mày chết!”
“Tao chờ mày!”
“Yên tâm, rất nhanh thôi sẽ có người đến tìm mày, tao cam đoan....”
Dứt lời, Lỗ Tư Châu cũng không nói thêm gì nữa, ánh mắt kia, giống như đang nhìn một người chết, nhìn Vu Kiệt!
Còn Vu Kiệt, lại đem câu nói này ghi tạc trong lòng.
Chẳng lẽ... Thật sự vẫn chưa kết thúc sao?
Anh hít sâu một hơi, lập tức dẫn theo Lâm Nhã và Lỗ Tư Châu rời khỏi tầng hầm.
Còn về phần người đến tìm mình, thật sự có sao?
Vu Kiệt không biết!
Cũng không chắc nữa.
Nhưng, anh biết, Lâm Nhã, nhất định có thể an toàn trở về nhà.
Chỉ là điều khiến anh không thể ngờ tới, trong tương lai không xa, sắp xảy ra một chuyện sẽ trở thành một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của anh, mà cái bước ngoặt này, cũng sẽ khiến toàn thế giới phải rung chuyển!
Một bên khác, kíp nổ của chuyện này, bắt đầu cháy rồi!
Ở xa, trong một căn mật thất trong lâu đài của gia tộc Rothschild, một người thanh niên trẻ tuổi đeo mặt nạ đứng trước mặt quản gia Jack.
Jack quỳ gối trên mặt đất, nét mặt tràn ngập do dự.
Người thanh niên hơi nheo mắt: “Cứ làm theo lời cậu chủ của chúng ta phân phó, lợi ích của ông sẽ không nhỏ đâu”.
“Mặt khác, ông cũng không cần lo lắng tin tức sẽ bị lộ, ông không nói, tôi không nói, ai biết được?”