*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này, Vu Kiệt không hề hay biết có một người vì mình mà ngay cả tính mạng cũng không cần.  

Trong trận mưa to, trên sân thượng, hơi thở của anh như dung hoà làm một thể với tất cả mọi thứ trong trời đất này, sau khi họng súng đen như mực đã giết chết mười tên mồi nhử thì toả ra mấy làn khói xanh tản mạn trong mưa rồi lại biến mất không thấy gì nữa. Nhưng điều này cũng không hề mang ý nghĩa kết thúc, trái lại, điều này mới chỉ là vừa bắt đầu.  

Thông thường mà nói, khi con mồi và thợ săn chạm mặt, phần lớn sẽ chỉ xảy ra một trường hợp.  

Đó chính là con mồi bị bắt!  

Ở trong hoàn cảnh này, Vu Kiệt chính là thợ săn, nét mặt anh bình tĩnh như nước, chậm rãi lắp đạn, sự tồn tại của ống giảm thanh khiến tiếng súng trở nên vô cùng nhẹ, đến nỗi sau khi mười tên mồi nhử đã chết, đám người của tộc Thánh Đường chỉ có thể nhận được một tin duy nhất - bọn chúng đã bị bao vây.  

Rất nhanh, tên sát thủ theo lệnh của tộc trưởng Lỗ Tư Châu đi tìm Lưu Hoả đã trở về, hắn ta hoảng hốt vội vàng chạy đến trước mặt của Lỗ Tư Châu quỳ một chân xuống, trên mặt hiện rõ hai chữ hoảng sợ.  

Lỗ Tư Châu: “Lưu Hoả đại nhân đâu?”  

Tên sát thủ lắc đầu, nét mặt ngập tràn nghi ngờ: “Không biết, đợi đến lúc tôi lên trên sân thượng, hoàn toàn không hề nhìn thấy bóng dáng của Lưu Hoả đại nhân, ngài ấy không ở trên sân thượng”.  

Không ở trên sân thượng?  

Lỗ Tư Châu hơi sửng sốt, làm sao có thể như vậy được chứ?  

Thời điểm mấu chốt như lúc này, Lưu Hoả tại sao lại không ở trên sân thượng?  

Nghĩ tới hiệp ước đã lập trước khi đến, Lỗ Tư Châu không cho rằng Lưu Hoả sẽ là một người không giữ lời, dù sao lúc trước khi đến Huyết Cương Bắc Băng tìm người hợp tác, ông ta đã điều tra ân oán giữa Vu Kiệt và Huyết Cương Bắc Băng. Cái này nếu không điều tra thì không sao, mà một khi đã tra ra cũng khiến Lỗ Tư Châu sốc vài ngày, ông ta nghĩ như thế nào cũng chẳng thể ngờ được rằng, một Lang Vương của Hoa Hạ, vậy mà lại hại chết hai nhân vật quan trọng của Huyết Cương Bắc Băng.  

Ông ta biết rõ Huyết Cương Bắc Băng là loại người có thù tất báo, cho nên mới quyết định hợp tác cùng.  

Mà lúc này, cái chết của mười tên mồi nhử vừa khéo nói rõ Vu Kiệt đang ở đây. Con mồi đang ở ngay trước mắt, Lưu Hoả lại không ở trên sân thượng!  

Chẳng lẽ?  

Lỗ Tư Châu nheo mắt: “Chắc là trực tiếp đi bắt hắn ta rồi”.  

“Lưu Hoả đại nhân đi tìm thằng rác rưởi đó?”, tên sát thủ có chút không dám tin: “Nhưng ngay cả chúng ta cũng không biết vị trí chính xác của thằng nhãi đó ở đâu”.  

Lỗ Tư Châu cười cười: “Vậy thì không liên quan gì đến chúng ta, chỉ cần hắn bị chúng ta dụ đến chỗ này, chuyện còn lại, chúng ta cũng không cần phải quản, đường đường là Tu La Vương đích thân ra tay, tao không tin cái thằng rác rưởi này còn có thể sống sót mà rời khỏi đây”.  

Nghe thấy vậy, tên sát thủ không khỏi gật đầu: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?”  

Lỗ Tư Châu: “Lập tức phái người kéo những thi thể bên ngoài về”.  

“Vâng!”  

Suy nghĩ đến việc đây cũng không phải là phạm vi trong nước Lập Kiên, Lỗ Tư Châu cũng không dám khinh suất, một khi những thi thể này bị đám người Luân Thành phát hiện ra, không chừng sẽ dẫn theo người tới, đến lúc đó ảnh hưởng đến Lưu Hoả chiến đấu, khi ấy “trộm gà không được còn mất thêm nắm thóc”!   

Nhưng, suy xét đến thực lực và địa vị của Lưu Hoả ở Huyết Cương Bắc Băng, giết một tên Lang Vương Hoa Hạ, cũng không tốn nhiều thời gian, đối phó với tên kia, chẳng phải đơn giản như giẫm chết một con sâu kia sao?  

Đoán chừng, chờ đến khi mười cái xác kia được kéo về thì đầu tên rác rưởi kia cũng rơi xuống đất rồi!   

“Ha ha...”  

Nghĩ đến cháu gái Lỗ Phi Nhã vẫn còn đang bị nhốt ở trong ngục giam của tổ chức Đệ Nhất, sắc mặt Lỗ Tư Châu liền trầm xuống, ánh mắt càng lộ rõ sự âm hiểm ngoan độc.  

“Vu Kiệt!”  

“Để tao xem, lần này mày chạy đằng nào!”  

“Mày...”  

“Rầm!”  

Vào lúc cõi lòng ông ta tràn ngập tự tin cho rằng Vu Kiệt đang chiến đấu cùng với Tu La Vương thì dưới tầng bỗng phát ra một tiếng động lớn, giống như sấm sét đánh tan ảo tưởng của ông ta!   

Nói trắng ra, là nằm mơ giữa ban ngày!   

Ánh mắt của Lỗ Tư Châu lập tức phóng xuống tầng một, sau đó liền nhìn thấy, hai tên được phái đi xử lý những thi thể vừa mới đi ra khỏi cửa toà nhà được một bước, trên trán... đã có thêm hai vết thương máu chảy đầm đìa.  

Viên đạn bắn xuyên qua trán bọn họ, giống như mười tên mồi nhử trước, chết một cách lặng yên không tiếng động.  

Phút chốc, tất cả mọi người đều toàn thân bất động, sững sờ tại chỗ.  

Mãi đến khi nhìn thấy hai thi thể kia ngã xuống đất, đập vào cửa sắt, bọn họ mới có phản ứng.  

Tất cả mọi người, đều ý thức được một điều!  

Tên đó... vẫn còn sống!  

“Cộp cộp cộp...”   

Cùng với tiếng bước chân dồn dập, tên nhận lệnh đi xử lý thi thể mặt mũi trắng bệch đã chạy về.  

“Tộc... Tộc trưởng!”  

Lỗ Tư Châu vẫn còn đang vô cùng kinh hoàng: “Cái này... Cái này... Làm sao có thể như thế được? Hắn ta không phải đang giao tranh cùng với Tu La Vương sao? Sao lại còn có thể có cơ hội nổ súng chứ? Lẽ nào nói…”  

“Lưu Hoả đại nhân căn bản không tìm được hắn”, miệng ông ta lẩm bẩm câu nói này, ánh mắt bắt đầu trở nên hoảng loạn.  

Cho đến thời điểm này, đã có mười hai người ông ta mang từ Lập Kiên đến chết rồi, trừ đám người chỗ Omen ra, thì bây giờ, chỗ sát thủ còn sống sót trong toà nhà này chỉ còn lại năm mươi tên.  

Thực lực của mỗi người bọn họ không phải là yếu, nhưng.  

Ông ta cũng không cho rằng, tất cả đám người này cùng nhau xông lên, hoàn toàn có thể có có hội giết chết Vu Kiệt.  

Phải biết trong nhiệm vụ lần trước, tất cả các thế lực có tiếng tăm trong hai giới lớn đều tham gia hành động, trùng trùng điệp điệp hơn năm nghìn người đi giết hắn ta mà vẫn không giết được, hai nhóm lính đánh thuê cực nổi danh còn bỏ mạng.  

Đối mặt với loại ma quỷ này, bọn họ còn có hy vọng sao?  

“Chết tiệt!”  

“Thằng ranh kia rốt cuộc đi đâu rồi? Không phải đã nói là sẽ cùng nhau làm thịt hắn ta sao? Sao bây giờ lại không thấy bóng dáng đâu hết?”, Lỗ Tư Châu cố gắng duy trì bình tĩnh.  

Nhưng thực chất vẻ ngoan độc sớm đã tan thành mây khói.  

Sát thủ: “Tộc trưởng, chúng ta không ra được”.  

Lỗ Tư Châu: “Nói nhảm, chẳng lẽ tao không biết à?”  

“Vậy phải làm sao bây giờ? Omen đại nhân ít nhất cũng phải sáu tiếng nữa mới trở về đây được, chẳng lẽ chúng ta phải giống như rùa đen rụt đầu, chui rúc trong chỗ này sáu tiếng hay sao?”  

“Hơn nữa, không phải Omen đại nhân nói chỗ đó vừa mới xảy ra vụ nổ sao? Cho dù có về kịp đi chăng nữa thì sợ rằng...”, nghĩ đến tình cảnh bây giờ, giọng nói của tên sát thủ bắt đầu mang theo nỗi sợ hãi, dù sao thì kẻ thù lần này bọn họ phải đối mặt cũng không phải là người bình thường.  

Đó là Lang Vương!  

Là người đã từng lấy thực lực một người xoá bỏ sự tồn tại của ba mươi tay súng bắn tỉa hàng đầu Địa Ma.  

Chỉ một phần chiến tích này, thì đối phó với đám người của tộc Thánh Đường, hắn ta hoàn toàn có thể làm được.  

Nghe thấy lời của tên sát thủ, Lỗ Tư Châu lập tức liền cảm thấy trên vai mình dường như bỗng nặng thêm một thanh đồ đao!   

Nếu như ông ta có thực lực có thể giết chết Vu Kiệt, vậy thì cần gì phải đi tìm Huyết Cương Bắc Băng hợp tác làm gì?  

Mà lúc này đây, Lưu Hoả lại biến mất, đồng nghĩa với việc đem toàn bộ đám người tộc Thánh Đường của ông ta, lẻ loi đặt trước mặt Lang Vương Hoa Hạ.  

Đây rốt cuộc là có ý gì?  

Tên sát thủ khẩn trương: “Tộc trưởng, ông mau quyết định đi”.  

Ánh mắt của Lỗ Tư Châu căng thẳng: “Lập tức truyền lệnh, tất cả mọi người, kiên quyết canh giữ mọi lối ra vào, bảo tay súng bắn tỉa giữ nguyên vị trí của mình, không có lệnh của tôi, ai cũng không được phép bước ra khỏi toà nhà này”.  

“Chỉ cần chúng ta trốn ở bên trong, hắn ta cũng không có cách nào đánh úp được, đợi đến khi Lưu Hoả đại nhân trở về, đó chính là ngày chết của hắn!”  

Đánh không lại.  

Vậy thì trốn!  

Lỗ Tư Châu không phải là một tên ngu, dưới tình huống như này, lựa chọn lùi một bước là biện pháp tốt nhất.  

Nhưng.  

Hình như ông ta đã quên mất một điều.  

Vu Kiệt ngoài là một tay súng bắn tỉa ra, thì anh còn là chiến binh mạnh nhất trong chiến đấu cá nhân!  

Anh đang chờ Lưu Hoả.  

Vu Kiệt, cũng đang chờ!   

Anh đang chờ một thời cơ.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play