Mưa to tuy là rất tốt, nhưng nếu muốn chiến đấu trong im lặng thì bóng đêm mới là lựa chọn tốt nhất, dù sao nơi này cũng không phải rừng nguyên sinh, trong thành phố này, còn có hàng ngàn người vô tội đang sinh sống.
Đây là chuyện giữa anh và gia tộc Thánh Đường, không nên liên lụy đến những người khác. Đó là nguyên tắc của Vu Kiệt, và cũng là đạo của anh.
Vu Kiệt đứng yên tại chỗ, lau chùi khẩu súng bắn tỉa, mưa men theo nòng súng rơi xuống đất, lúc này đây, anh đang nằm rạp người ở mép sân thượng, thông qua ống nhắm, tập trung quan sát mọi ngóc ngách trong khu nhà xưởng bỏ hoang ở cách đó hai ki-lô-mét.
Nhà xưởng không có cửa sau, chỉ có ba lối ra ở ba mặt, hiện tại, vị trí của Vu Kiệt quả thực là vị trí bắn tỉa vô cùng xuất sắc.
Những người sống trong tòa nhà này đã nhận được thông báo từ các cơ quan có liên quan, ít nhất trong vòng ba ngày, sẽ không có bất kỳ ai đến đây quấy rầy anh.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Vu Kiệt đặt mắt vào vị trí ống nhắm, tập trung quan sát mục tiêu. Bên cạnh anh đặt một tấm hình.
Đó là ảnh chụp của Vương Tam.
Bức ảnh được chụp khi bọn họ tập huấn tại biên cảnh, cả hai quàng vai nhau, nhe răng cười, trên người họ là quân mục màu xanh lá đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
“Tích tích!”
Bỗng nhiên, điện thoại reo vang.
Vu Kiệt chạm vào tai nghe Bluetooth bên tai, hòa cùng tiếng mưa rơi rỉ rả, đầu dây bên kia vang lên giọng của Mặc Thu: “Báo cáo Lang Vương, quả boom ở Lập Kiên đã được kích hoạt, hẳn là hiện tại đã gây ra không ít động tĩnh, có lẽ tộc trưởng của gia tộc Thánh Đường sẽ nhanh chóng phát giác ra được điều gì đó. Có cần tôi điều động thêm người đến Luân Thành không?”
“Chỉ một mình anh, lỡ như xảy ra chuyện gì, chúng tôi khó mà báo cáo về nước, hay là…”
“Không cần!”
Đáp án của Vu Kiệt vẫn trước sau như một, anh từ chối một cách dứt khoát, không chút do dự.
“Vì sao?”
Mặc Thu cảm thấy nghi hoặc.
Vu Kiệt lạnh lùng nói: “Cậu gọi nhiều người đến đây, nếu như gặp phải nhân vật khó giải quyết, chẳng khác nào bảo bọn họ đâm đầu vào chỗ chết, các cậu chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được rồi!”
“Việc này…”
Không đợi Mặc Thu nói tiếp, Vu Kiệt đã tắt điện thoại.
Không phải anh kiêu căng tự phụ, cố chấp bảo thủ, mà đây là kết luận của anh sau khi phân tích tình hình chiến đấu dựa trên lý trí tuyệt đối.
Người của tổ chức Đệ Nhất quả thực rất mạnh, đó là điều không thể bàn cãi, bọn họ đã từng được huấn luyện với cấp độ Địa Ngục, chấp hành nhiệm vụ kề cận cái chết, bất kể là khả năng phản ứng hay sự chấp hành, có thể nói, bọn họ mạnh hơn rất nhiều so với sát thủ của gia tộc Thánh Đường. Nhưng đó là dựa trên tiêu chuẩn của người bình thường, còn nếu so với cấp độ của Vu Kiệt, thì người của tổ chức Đệ Nhất vốn không đáng để vào mắt!
Nếu như thật sự gặp phải kẻ mà đến Vu Kiệt cũng phải e ngại, thì người của tổ chức Đệ Nhất có đến nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Sau khi cúp điện thoại, Vu Kiệt một lần nữa tập trung chú ý vào khu nhà xưởng ở đằng xa. Vừa rồi, trong vòng hai mươi phút, nhờ vào ống giảm thanh, anh đã lặng lẽ giết chết mười tên sát thủ phụ trách tuần tra, dựa vào tư thế đi đường cùng với vết chai trên tay bọn chúng, Vu Kiệt có thể xác định đó là người của gia tộc Thánh Đường.
Có thể che giấu khí tức.
Có thể thay đổi vẻ ngoài.
Nhưng không cách nào thay đổi được thói quen.
Tại khe vực núi Tuyết, Vu Kiệt từng giao chiến với bốn tên La Sát của gia tộc Thánh Đường, thói quen trên người bọn họ hoàn toàn không có gì khác so với mười tên vừa bị anh bắn chết.
Hơn nữa, ngay khi anh vừa giết chết mười tên kia, một luồng hơi thở mạnh mẽ đã trực tiếp khóa chặt anh.
Anh có thể cảm giác được trong tòa nhà đằng xa có một tên thực lực không thua gì anh, thậm chí còn là một cao thủ mạnh hơn anh một cấp độ, có thể là cường giả phong Thánh.
Dù chưa từng đối chiến, nhưng trực giác nói cho anh biết như vậy.
Nghĩ đến luồng hơi thở kia, tim Vu Kiệt đập thình thịch, anh híp mắt lại.
Đúng lúc này, có mười người bước ra từ trong tòa nhà bỏ hoang.
“Mồi nhử à?”
Vu Kiệt đặt ngón tay lên cò súng, đồng thời, quan sát cửa chính và những lối ra khác. Sau khi quan sát cẩn thận, anh phát hiện vị trí bắn tỉa của đối phương không thật sự tốt, ở đó cũng có vài tay súng đang mai phục.
Mười tên sát thủ vừa mới bước ra khỏi tòa nhà trông có vẻ rất căng thẳng, dường như bọn họ đang cố hết sức phòng bị điều gì đó.
Bọn họ bước từng bước, từng bước, vô cùng chậm chạp.
“Đi xa thêm một chút!”, Vu Kiệt di động họng súng, đuổi theo bước chân của đám người kia.
Ngay khi bọn họ rời khỏi tòa nhà độ khoảng 300 mét.
Anh nổ súng!
“Đoàng!”
“Đoàng!”
“Đoàng!”
…
Mười viên đạn mang theo tia lửa lao ra khoảng cách hai ki-lô-mét.
Trực tiếp… bắn xuyên qua đầu mười người.
“Đoàng!”
“…”
Mười người đứng sững tại chỗ như một khối gỗ, duy trì tư thế như vậy độ khoảng mười giây, sau đó, cả bọn bật ngửa ra sau, và cuối cùng ngã trên mặt đất.
Mặc dù biết đó là mồi nhử, nhưng anh vẫn không cho đám người này bất kỳ cơ hội nào.
Trong tình huống mày biết rõ sự tồn tại của tao, tao vẫn cứ giết người của mày đấy, thế thì đã sao?
Vu Kiệt nín thở, đồng thời, khí kình trong cơ thể tràn ra ngoài, bao phủ xung quanh.
Sau khi mười người kia té xuống đất, những người còn lại trong tòa nhà bỏ hoang không khỏi nhíu mày, toàn bộ tập trung tinh thần, tìm chỗ ẩn nấp.
“Tộc trưởng!”
Một gã sát thủ đang cầm ống nhòm hít sâu một hơi, quay sang nhìn Lỗ Tư Châu.
Lỗ Tư Châu siết chặm nắm đấm: “Đáng chết, quả nhiên, tên này đã dùng trận chiến ở Lập Kiên để dẫn dụ chúng ta tự bại lộ vị trí, vậy mà tôi còn ngu ngốc phái người bố trí mai phục hắn tại vùng biển Luân Thành, không ngờ hắn ta lại lựa chọn phương thức tác chiến hoàn toàn khác, đáng chết, thật là đáng chết!”
Hai lần trước, khi vượt biên chiến đấu, Lang Vương Vu Kiệt luôn lựa chọn phương thức ẩn núp, ẩn núp ở đây chính là không sử dụng các phương tiện di chuyển quốc tế hợp pháp như xe lửa, máy bay, ca-nô,…
Một lần là để đoạt lại thi thể của đồng đội Lang Nha.
Một lần ở trại Tuyết là vì Tâm Liên.
Phương thức mà Vu Kiện sử dụng trong hai lần hành động trước đã khiến Lỗ Tư Châu lầm tưởng, ông ta cho rằng sau khi Lâm Nhã bị bắt cóc, Vu Kiệt cũng sẽ vượt biển để lẻn vào Luân Thành, cho nên đã sớm phái người mai phục sẵn ở cảng biển, chờ đợi anh lên bờ.
Thế nhưng…
Lần này, ông ta không ngờ rằng mình đã tính toán sai.
Vu Kiệt đã đến… bằng một phương thức không tưởng.
Đầu tiên, anh dùng phương pháp giương đông kích tây để dẫn rắn ra khỏi hang, khiến đám người của gia tộc Thánh Đường chủ động bại lộ vị trí, sau đó vận dụng lực lượng gián điệp của tổ chức Đệ Nhất tìm kiếm vị trí của bọn họ, kế tiếp, ngay khi bọn họ phái người tiến đến giải cứu Lập Kiên, anh lại từ Lập Kiên đi đến Luân Thành.
Và hiện tại, khi nhìn thấy những… mồi nhử đã chết kia, Lỗ Tư Châu có thể chắc chắn… Vu Kiệt đã đến!
Vị Lang Vương tiếng tăm lừng lẫy kia đã chĩa họng súng vào bọn họ.
Sát thủ: “Hiện tại, xem ra ông Ace cũng đã chết trong tay hắn ta!”
Lỗ Tư Châu gật đầu: “Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là hắn ta!”
“Tôi vừa xem bảng xếp hạng trên Dark Web, Ace đã chết, tên này vừa trèo lên top 10, tin tức từ Dark Web rất đáng tin cậy, thực lực của hắn… rất mạnh!”
“Sức chiến đấu của hắn mạnh hơn nhiều… so với hai lần trước!”
“Lập tức đi tìm Lưu Hỏa!”
“Vâng!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT