Năm giờ sáng, tòa nhà tổ điều tra vẫn sáng đèn như trước.
Mấy hôm trước, vụ việc ông hai thuộc thế hệ thứ hai của gia tộc Hiên Viên – Hiên Viên Thâm cấu kết với nhà họ Lưu còn chưa điều tra xong, hiện tại lại có thêm một vụ án sản phẩm thử nghiệm của viện nghiên cứu khiến những bệnh nhân ung thư tử vong. Hơn nữa, dường như chuyện này đã bị lộ ra ngoài. Mặc dù tất cả các tin tức có liên quan đều bị người của tổ truyền thông xóa bỏ ngay từ khi mới xuất hiện, nhưng vẫn không ngăn được dư luận xôn xao bàn tán.
Theo nguồn tin đáng tin cậy, người nhà của những bệnh nhân ung thư đã sử dụng sản phẩm thử nghiệm kia đang chuẩn bị các thủ tục để khởi tố, kết hợp với một số mánh khóe kích động dư luận, nếu như đến ngày mai, bọn họ không đưa ra câu trả lời thích đáng, chỉ sợ là…
Không bao lâu sau, giới y học sẽ trở nên hỗn loạn, toàn thế giới sẽ hướng sự tập trung vào Hoa Hạ vì chuyện này.
Nếu xử lý không tốt sẽ tạo thành tác động to lớn, ảnh hưởng trực tiếp đến danh dự của quốc gia.
Hiện tại, trong phòng thẩm vấn, Hồ Yến – kẻ đầu sỏ đã chuyển giao số thuốc thử nghiệm kia cho chuyên gia của các bệnh viện lớn, đang thấp thỏm không yên, vẻ mặt cô ta cực kỳ sợ hãi, trông rất khó coi, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Đúng vậy!
Cô ta sợ!
Ngay lúc đó, ngoài cửa có tiếng nói vọng vào.
“Đúng là xúi quẩy, nhiều người chết như vậy, lại còn vì mấy lọ thuốc chưa được kiểm nghiệm bởi các tổ chức có thẩm quyền trước khi tung ra thị trường, đám… chuyên gia kia đúng là giết người mà, dù có sốt ruột cứu người thì ít nhất cũng phải đợi đến khi được phê duyệt đã chứ! Tùy tiện dùng cho bệnh nhân như vậy, không phải ẩu thì là gì?”
“Còn phải nói! Nếu như đã được phê duyệt, dù thí nghiệm có chết người thì cũng không ầm ĩ đến mức này, dù sao cũng là thuốc mới, xảy ra vấn đề là chuyện có thể châm chước được. Nhưng không hề có một tờ giấy lận lưng, vụ này, bất kể thế nào cũng đuối lý, theo tôi thấy, mấy cái bệnh viện kia sợ là phải đóng cửa rồi!”
“Đúng vậy, nếu nói đến vấn đề trách nhiệm, theo tôi thấy, viện nghiên cứu phải chịu trách nhiệm lớn nhất. Nghe nói tiến sĩ Hồ Yến là người nghiên cứu thành công dự án này? Sao tôi chưa từng nghe tên tuổi cô ta nhỉ?”
“Tôi cũng chưa từng nghe, nhưng dù có nghe hay không nghe, thì theo lý, dám đem thuốc còn đang thử nghiệm cho mấy vị… bác sĩ kia, nhà khoa học kiểu này cũng chẳng khác nào tên sát nhân. Vậy mà lúc trước, tôi còn cho rằng tiến sĩ Lý là một kẻ hám danh hám lợi, giờ nhìn lại, cái người tên Hồ Yến này mới thật sự là kẻ vì danh lợi mà phát điên. Ít nhất, tiến sĩ Lý nghiên cứu ra toàn là thuốc tốt, giải quyết không ít chứng bệnh nan y!”
“Đúng rồi, haiz, sau này, nếu như không phải do tiến sĩ Lý nghiên cứu ra, theo tôi thấy, cũng không phải thứ gì tốt!”
“Đúng đúng đúng…”
Ngoài phòng thẩm vấn, những cán bộ đang ngồi đợi tổ trưởng đến, xì xào bàn tán.
Giọng điệu của bọn họ cực kỳ khó chịu, nếu như không phải vì quy định, sợ là bọn họ đã mắng mười tám đời tổ tông nhà Hồ Yến một lần.
Vốn điều tra vụ việc của nhà họ Lưu và Hiên Viên Thâm đã đủ bận rộn, giờ thì hay rồi, lại phát sinh thêm chuyện mới, tăng ca đến năm giờ sáng nghiễm nhiên trở thành chuyện như cơm bữa.
Ngồi bên trong, nghe bọn họ bàn luận, sắc mặt Hồ Yến tối sầm xuống.
“Lý Tiên…”
“Lại là Lý Tiên?”
Cô ta ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy đố kị: “Tại sao các người luôn cho rằng Lý Tiên tốt, còn tôi xấu hả? Chết mấy người thôi, có cần phải làm quá lên như vậy không? Vì khoa học, chết vài người… chẳng phải rất bình thường sao?”
“Trước kia, lúc Lý Tiên làm thí nghiệm, hy sinh vài bệnh nhân, vì sao các người không bắt bà ta, giờ xảy ra chuyện, tôi lại bị bắt? Lại còn ở trước mặt tôi khen Lý Tiên tốt thế này thế nọ?”
“Ả vô sỉ kia chỉ biết dựa vào nhà họ Lý, thử hỏi có gì hơn tôi chứ?”
Cô ta lầm bầm trong miệng, thoạt nhìn rất giống kẽ loạn trí, giọng điệu tràn đầy bất mãn.
Cô ta cảm thấy rất bất công.
Chẳng có gì là công bằng cả.
Vì sao khi Lý Tiên có những nghiên cứu đột phá, bà ta luôn nhận được sự chú ý và tán dương của toàn bộ thế giới.
Còn cô ta, vì sao khi cô ta có những nghiên cứu đột phá, lại phải chịu sự trêu cợt và tra tấn của ông trời.
Cùng là sinh viên tốt nghiệp đại học Y.
Cùng nghiên cứu y học suốt mấy chục năm.
Cùng là phụ nữ.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Lý Tiên rực sáng dưới ánh mặt trời, còn bản thân cô ta thì chìm trong bóng tối.
Hồ Yến không phục.
Nghĩ đến tin tức kia, cô ta híp mắt lại.
Theo lý mà nói, không thể nào chết được!
Tại sao lại chết chứ?
Khi Hồ Yến nghe tin những bệnh nhân ung thư dùng thuốc được bào chế theo kiểu mới do cô ta cung cấp đã chết, cô ta cũng sững sờ. Cô ta nghĩ hẳn sẽ có một số tác dụng ngoài ý muốn, nhưng nói thế nào cũng không đến mức chết!
Chẳng lẽ… Lý Tiên đã giấu giếm điều gì đó?
Hồ Yến ngẩn ra, đúng lúc này, bên ngoài phòng thẩm vấn, những cán bộ vừa mới bàn luận xôn xao đã lập tức đứng dậy.
“Tổ trưởng!”
“Ừm, tất cả vào đi!”
Nghe được âm thanh này, Hồ Yến vội vàng ngồi ngay ngắn trở lại.
Kế đó, một người thanh niên có gương mặt điển trai, mặc âu phục, bước vào phòng thẩm vấn với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, anh ta liếc nhìn Hồ Yến bằng ánh mắt vô cảm, rồi ngồi xuống vị trí đối diện.
Sau đó, những cán bộ còn lại cũng ngồi vào vị trí xung quanh.
“Xin… xin chào…”
Hồ Yến nuốt một ngụm nước bọt, chủ động chào hỏi.
Nhưng ngay sau đó, người thanh niên đối diện lại đáp lại bằng giọng nói lạnh băng: “Không cần phải chào hỏi, tiến sĩ Hồ, hiện tại, cô có quyền giữ im lặng, nhưng tôi muốn nhắc cô một câu, mỗi một câu tiếp theo đây của cô sẽ trở thành bằng chứng trước tòa”.
“Về việc những bệnh nhân ung thư tử vong, mà cô, là người chủ động biếu tặng số thuốc còn đang trong quá trình thử nghiệm, chưa được cấp phép ra thị trường cho các bác sĩ, gây ra cái chết của bệnh nhân, sẽ phải chịu trách nhiệm chính!”
Soạt!
Nghe nói thế, vốn đang có dự định tạo mối quan hệ tốt với tổ trưởng tổ điều tra, thoáng chốc, Hồ Yến không còn lời nào để nói.
Trách… trách nhiệm chính!
Chịu trách nhiệm chính cho vụ án chết người…
Ngồi tù!
Tù chung thân!
Ngay lập tức, mấy chữ này hiện lên trong đầu Hồ Yến.
Thái độ của cô ta lập tức trở nên nghiêm túc, Hồ Yến hít một hơi khí lạnh.
“Tôi sẽ phải ngồi tù ư?”, cô ta nắm chặt góc áo.
Ngoài cửa sổ, mưa như thác đổ.
Tim của cô ta cũng không ngừng nảy lên.
Người thanh niên nói bằng giọng khinh thường: “Cô cảm thấy mình sẽ ngồi tù à?”
Những cán bộ còn lại đều lộ vẻ châm chọc. .
ngôn tình hàiHồ Yến trầm mặt, cúi thấp đầu.
Người thanh niên tiếp tục nói: “Cúi đầu cũng không thay đổi sự thật là cô đã phạm sai lầm. Thân là một tiến sĩ y học, tôi cảm thấy cô nên học tập tiến sĩ Lý nhiều hơn!”
“Bất kể là sự cẩn thận trong các dự án nghiên cứu về y học, hay thái độ đối với bệnh nhân, một khi xảy ra chuyện, bà ấy cũng sẽ không giống cô, điều mà cô quan tâm là bản thân có phải ngồi tù hay không thôi ư?”
Nói đến đây, người thanh niên híp mắt, nhìn chằm chằm vào Hồ Yến: “Tiến sĩ Hồ, cô hại bảy bệnh nhân ung thư chết đi trong đau đớn, chẳng lẽ cô không cảm thấy áy náy sao? Cô không cắn rứt lương tâm à?”
“Chẳng lẽ cô không nghĩ đến việc nên làm thế nào để chuộc tội ư?”
“Nếu như là tiến sĩ Lý, tôi dám chắc, bà ấy sẽ giải quyết vấn đề trước, chứ không phải quan tâm bản thân sẽ như thế nào!”
Soạt!
Ngay lập tức, vẻ mặt Hồ Yến trở nên dữ tợn.
Lý Tiên!
Lại là Lý Tiên!
Bọn họ lại tán thưởng Lý Tiên ngay trước mặt cô ta.
Năm ngón tay Hồ Yến siết chặt, đến mức tím tái, nổi đầy gân xanh.
Người thanh niên không tiếp tục chủ đề này, anh ta cúi đầu, lật sổ ra, cầm bút: “Bắt đầu vào chuyện chính đi! Nói rõ toàn bộ quá trình cô đem số thuốc kia giao cho các bác sĩ!”
Hồ Yến nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt độ nhiên trở nên hung ác. Nếu các người đã yêu mến Lý Tiên như vậy, cảm thấy bà ta xứng đáng, vậy thì…
Cô ta hỏi: “Nếu nói ra toàn bộ, có thể giảm nhẹ hình phạt không?”
Người thanh niên bật cười: “Một hai năm gì đó!”
Hồ Yến gật đầu: “Được, tôi sẽ nói!”
“Tôi thừa nhận, số thuốc đang thử nghiệm kia là do tôi giao cho các bác sĩ, nhưng…”
Nhưng sao?
Tất cả mọi người không khỏi nhướng mày, tập trung vào Hồ Yến.
“Nhưng cái gì?”, người thanh niên nhíu chặt mày.
Hồ Yến hít sâu một hơi, sau đó nói ra một câu.
Một câu tựa như sét đánh ngang tai.
Vẻ mặt cô ta vô cùng nghiêm túc, giọng nói hùng hồn, rõ ràng: “Nhưng…”
“Số thuốc đó, không phải do tôi muốn chuyển đi!”
Người thanh niên: “Không phải cô? Chẳng lẽ có người ép cô?”
Hồ Yến đứng bật dậy: “Đúng!”
“Anh nói đúng!”
“Đúng là có người ép tôi!”
“Chính là vị tiến sĩ Lý Tiên mà các người đã nhắc đến!”
“Là bà ta ép buộc tôi làm chuyện này, Lý Tiên mới là kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện!”
Ầm!
Ngay lập tức, phòng thẩm vấn rơi vào yên tĩnh.