*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đúng như dự đoán của Lý Tiên, quả nhiên đã có chuyện ngoài ý muốn.
Hơn nữa, còn liên quan tới mạng người.
Lúc trước khi bắt đầu dự án này, Lý Tiên cho rằng mình thực hiện nghiệm khắc các bước quy trình, dù cuối cùng có thể tìm được tổ hợp gen có thể tiêu diệt tế bào ung thư thì cũng không thể công bố tin tức trước, không thể để sự vui vẻ làm mờ lý trí, bà ta biết rất rõ một khi tin tức này được truyền ra sẽ tạo thành sức ảnh hưởng thế nào.
Càng hiểu được rằng đám phóng viên mưu sinh bằng những tin giật tít sẽ vung bút thổi phồng chuyện này thành sự kiện thần kỳ đến mức nào, những ảnh hưởng đó có thể sẽ phải trả một cái giá đắt, cũng là cái giá mà mọi người không thể tưởng tượng được, nhưng… Bà ta không ngờ rằng nó lại liên quan đến mạng người!
Bà lại càng không ngờ những chuyên gia nổi tiếng đó lại dám dùng một sản phẩm thử nghiệm còn chưa chính thức đưa ra thị trường dùng trên bệnh nhân ung thư, đó có khác gì đang xem bệnh nhân là chuột thử nghiệm đâu?
Mắc phải bệnh ung thư vốn đã là bi kịch lớn nhất của đời người!
Tạo ra thêm tai vạ trên tấn bi kịch đó, thế có khác gì đang trát muối vào vết thương con người ta!
Rất quá đáng.
Nhất thời, ngọn lửa giận bùng lên trong lòng Lý Tiên, bà ta siết chặt điện thoại.
“Tiến sĩ Lý… Tiến sĩ Lý?”
Ở đầu dây bên kia, tiểu Trương không thể chờ thêm được một phút nào, vội vàng thúc giục.
“Tiến sĩ Lý, bà mau chạy đến viện nghiên cứu một chuyến đi! Tin chết người vừa được gửi về thì tất cả mọi người trong đoàn dự án đều hoảng, viện trưởng cố gắng tìm rất nhiều người để tin tức không thể lan ra ngoài, mười mấy phút trước, nghe nói chuyên gia cho bệnh nhân dùng thuốc đã bị người của tổ điều tra đưa đi để tiến hành điều tra”.
“Viện nghiên cứu của chúng ta không có người kiểm soát tình hình, nếu tiến sĩ không trở về, e… E là…”
Nghe lời tiểu Trương nói, Lý Tiên có thể tưởng tượng ra được tình huống bây giờ của viện nghiên cứu, bà ta không ngờ mình vừa về nhà không bao lâu đã xảy ra biến cố như thế, không biết là báo ứng hay gieo gió thì gặt bão.
Còn viện trưởng!
Lý Tiên lại thầm cười mỉa mai, chắc là ông ta không đi tìm mối quan hệ để giải quyết đâu mà đang trốn tránh trách nhiệm thì có!
Ha ha!
“Hồ Yến đâu? Cô ta ở đâu?", Lý Tiên dừng lại một lát, lại hỏi: "Bây giờ người trong tổ dự án đều do một tay cô ta phụ trách mà? Bây giờ xảy ra chuyện thế này, trước đó cô ta lại tự ý công bố kết quả ra ngoài phải đứng ra để dàn xếp mọi chuyện chứ?"
“Tiến sĩ Hồ ư?”
Tiểu Trương cười khổ: “Tiến sĩ Lý đừng nhắc làm gì nữa, tin người chết vừa được chuyển về thì tiến sĩ Hồ còn chưa ra khỏi cửa viện nghiên cứu đã bị người bên tổ điều tra còng tay lôi đi rồi”.
“…”, Lý Tiên.
Tốc độ này… Cũng hơi nhanh!
Lý Tiên hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng, chuyện lớn liên quan đến mạng người như thế, thái độ của Hoa Hạ luôn rất nghiêm túc, nhất là dự án được đặt kỳ vọng cao lại càng như thế.
Đáng sợ, có một câu nói dân gian rằng: Càng leo cao càng té đau.
Nhưng…
Bây giờ nếu bà ta bỏ mặc chuyện này, thoải mái để mọi thứ diễn ra thì hậu quả… E là không thể yên bình!
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Lý Tiên đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều.
Cả đời làm y, bây giờ trị bệnh cứu người là nhiệm vụ của bà ta, trước đó thầy cũng đã nói nếu như một bác sĩ vì danh dự của mình mà không cứu một bệnh nhân sắp tử vong, thì căn bản không xứng mặc bộ quần áo này vào.
Danh dự!
Hai chữ đó bất giác đâm vào lòng Lý Tiên đầy đau đớn, mấy ngày nay bà ta rời khỏi viện nghiên cứu và ở nhà cũng chỉ vì cảm thấy mình bị đối xử bất công? Cảm thấy uất ức đấy thôi?
So với những con người ngày ngày cố gắng làm việc ở viện nghiên cứu rồi lại không được đền đáp gì, vậy mà vẫn cần mẫn chăm chỉ làm việc và trả giá cho y học thì chút uất ức của bà ta có là cái gì đâu?
Nếu bà ta chỉ vì một cảm xúc của bản thân mà khiến mọi thứ trở nên tệ hơn bao giờ hết, thì có gì khác kẻ giết người?
Ánh mắt Lý Tiên trở nên căng thẳng, gặp vấn đề thì phải tìm về nguồn cội của nó, bàn về đúng sai không quan trọng, phải giải quyết được vấn đề!
Đó là nguyên tắc của bà ta!
Đúng!
Đó là nguyên tắc của bà!
“Tiến sĩ Lý, tiến sĩ Lý…”
Lý Tiên lạnh giọng hỏi: “Bảo người của tổ dự án ở lại phòng thí nghiệm chuẩn bị hết tất cả các số liệu cơ năng về thể trạng những bệnh nhân đã chết, nhất định phải soạn ra một danh sách trong khoảng thời gian ngắn nhất, tôi lập tức tới ngay”.
Một giây sau, tiểu Trương nhận được đáp án chính xác từ Lý Tiên lập tức mừng rỡ, tảng đá lớn trong lòng như được đặt xuống.
“Được, được thôi, tiến sĩ cứ yên tâm, tôi lập tức nhắn tin báo với bọn họ”.
“Chờ đã”, tiểu Trương còn chưa cúp điện thoại thì giọng Lý Tiên đã vang lên ở đầu dây bên kia.
Tiểu Trương giật mình: “Tiến sĩ còn dặn dò gì nữa?”
Vẻ mặt Lý Tiên cực kỳ nghiêm túc, giọng nói nhấn mạnh hơn lúc nãy vài phần, cực kỳ khí phách.
“Nói cho bọn họ một tiếng, dự án nghiên cứu tính tới thời điểm này, tôi không bắt buộc ai phải tham gia, mích lòng trước được lòng sau, nếu bất kỳ ai oán hận gì Lý Tiên này thì tốt nhất nên nói cho tôi biết trước khi thử nghiệm bắt đầu, nếu không muốn nói thì đừng tham gia vào làm gì, tôi không chào đó một người mang theo cảm xúc cá nhân của mình đến làm thử nghiệm lần này”.
“Bởi vì thử nghiệm này chẳng những ảnh hưởng đến chuyện đang cần giải quyết mà còn liên quan đến những người khỏe mạnh”.
“Hay nói trắng ra là khi họ nói ra hết thì xem như ân oán được xóa bỏ, tiếp tục làm một nhóm, không thì…”
“Cút khỏi viện nghiên cứu”.
Năm chữ cuối cực kỳ to và rõ.
Khoảnh khắc đó, nó cũng khiến tiểu Trương giật mình.
Mấy ngày nay Lý Tiên đã suy nghĩ rất nhiều.
Tại sao mọi thứ lại đi đến bước đường này, bà ta cũng không rõ đáp án là gì, nhưng bà ta biết được một việc, bản thân mình không thẹn với lòng thì cần gì phải quan tâm đến ánh mắt người đời?
…
…
Tiếng súng vang lên, trong đêm đen yên tĩnh.
Con dao găm lướt qua cổ một tên sát thủ, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Vu Kiệt bắt đầu sự giết chóc của mình trong một con hẻm nhỏ.
Tất cả sát thủ của bộ tộc Thánh Đường gặp phải đều chết dưới lưỡi dao của anh, không có cảm giác đau, không có chút cơ hội nào để phản ứng.
Thời gian, không biết đã trôi qua bao lâu.
Có lẽ là từ mười giờ tối đến tận hai giờ sáng, hành động tiêu diệt bộ tộc Thánh Đường lần này được sự kết hợp của tổ chức Đệ Nhất, hoàn thành cực kỳ suôn sẻ.
Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, sát thủ chết đi không dưới hai trăm, khắp nơi đầy xác chết chồng chất trong con hẻm, máu tươi vương vãi khắp mặt đất, cuối cùng bị mưa cuốn trôi sạch sẽ.
Bên kia, trong mắt Lỗ Tư Châu không hề có sự buồn ngủ nào, ông ta đứng trước mặt Lâm Nhã, siết chặt nắm đấm.
“Tộc trưởng!”
Một tên sát thủ đứng sau lưng, quỳ một gối với ông ta.
Lỗ Tư Châu: “Có tin tức gì chưa?”