*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thật ra từ sau khi chuyện Long Môn ở thủ đô kết thúc thì Vu Kiệt đã muốn điều tra rõ ràng vấn đề này rồi.
Trước đó Mạc Vãn Phong nói là để tin tức truyền nhân của Huyết Cương Bắc Băng đến nước ta để giết anh về, ghi lại bằng chứng cái giá quá đắt mà lão Hoàng phải trả khi liều mạng với kẻ địch và chết trận rồi sẽ thông qua những thủ đoạn đặc biệt để bảo tồn.
Trong đó Vu Kiệt có rất nhiều điểm nghi vấn.
Tại sao truyền nhân Huyết Cương Bắc Băng lại muốn giết anh? Nói cách khác là tại sao ông ta lại chắc chắn người tên đó muốn giết là anh?
Tại sao lão Hoàng lại biết được tin tức này?
Hai vấn đề đó vẫn khiến Vu Kiệt nhức nhối trong lòng, mãi đến khi sự kiện Long Môn kết thúc, truyền nhân của Huyết Cương Bắc Băng nói ra những lời đó xong thì Vu Kiệt mới hiểu, tất cả mọi thứ đều bắt nguồn từ trận đại chiến của gia tộc Rothschild và Ma Đại.
Bởi vì một người phụ nữ.
Tên đó, là thủ lĩnh đoàn Địa Ma.
Thế nên sau khi đáp án đó được đưa ra, hai câu hỏi còn lại cũng dễ dàng rút ngắn phạm vi cân nhắc, thế lực biết Vu Kiệt là ai, lại còn biết rõ toàn bộ quá trình chiến đấu của anh với đoàn Địa Ma chính là người duy nhất có thể bán đứng anh!
Thế lực đó chỉ có một… Rothschild Tiêu Hán tận mắt chứng kiến trận đấu!
Tuy là anh cực kỳ không muốn tin tưởng chuyện này, nhưng Vu Kiệt chỉ có thể chấp nhận, dù sao trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra được, dù chuyện đó có khó khăn để chấp nhận đến mức nào. Chẳng hạn như một người anh em tốt đột nhiên trở mặt, bôi nhọ mình, chẳng hạn như bài thi cuối kỳ đã làm rất tốt nhưng đến ngày báo kết quả lại bị nói là chép bài người khác, chẳng hạn như ngủ ở một nơi nào đó thì thầy giáo lại đột nhiên chạy tới nói là nhà em cháy kìa, bạn bừng tỉnh lại thì phát hiện thầy chỉ muốn bạn mất mặt với tất cả mọi người.
Rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều.
Cũng vì những chuyện như thế có rất nhiều nên mới thúc đẩy con người ta nhanh chóng trưởng thành.
Vu Kiệt, đã học được cách chấp nhận tất cả.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có mỗi mình Rothschild Tiêu Hán mới đủ điều kiện để sống dưới lưỡi dao của anh, người duy nhất biết tất cả những thân phận và các mối quan hệ của anh. Nếu như đáp án là người đó thì tất cả mọi thứ đều trở nên dễ hiểu.
Bắt đầu điều tra ngọn nguồn từ trận chiến đó, với sức mạnh của gia tộc Rothschild, muốn điều tra được những trận chiến đó thì ngoài Vu Kiệt ra còn một ông lão nữa, đó không phải là một việc khó.
Thế nên…
Vu Kiệt nheo mắt lại: "Cần tôi nhắc lại cho cậu không? Cậu Rothschild?”
Lời vừa dứt thì Vu Kiệt đã lấy bức ảnh của lão Hoàng ra, nhẹ nhàng đặt trước mặt cậu ta.
“Bộp!”
Cũng cùng lúc đó.
Một tiếng “bịch” vang lên.
Jack quỳ xuống, đầu gối không thể chịu được nữa đã quỳ thẳng xuống đất và vẻ mặt đầy sám hối.
Tiêu Hán lập tức biến sắc, lập tức nhớ tới nỗi sợ hãi mà truyền nhân của Huyết Cương Bắc Băng mang đến vào tối hôm đó, cậu ta lập tức nhìn về phía Vu Kiệt, giải thích:
“Anh Vu, thật lòng… Thật lòng xin lỗi, thật lòng xin lỗi anh, tội thừa nhận, người của Huyết Cương Bắc Băng biết được thân phận của anh là… Do tôi nói, nhưng thời điểm đó mọi chuyện quá khó khăn nên tôi cũng không còn cách nào”.
“Nếu anh có muốn trách thì cứ trách tôi, tất cả đều là lỗi của tôi, là…”
“Đừng nói nữa, Vương, cứ để tôi gánh vác trách nhiệm, không sao cả”, Jack cúi đầu, nhanh chóng siết tay lại.
Sau đó ông ta lấy ra một chiếc điện thoại trong túi tiền, bên trong có một đoạn ghi hình: “Lang Vương tôn quý, mời cậu xem, đây chính là đoạn ghi hình truyền nhân của Huyết Cương Bắc Băng đến tòa thành uy hiếp tân vương, nó được máy quay theo dõi vương ghi lại”.
“Bên trong có quá trình tất cả mọi chuyện diễn ra, khi ấy người đó nói nếu như chúng tôi không khai thân phận của cậu cho hắn biết thì sẽ giết chết tân vương, trong tình huống khẩn cấp, để bảo vệ vương của chúng tôi, tôi đã chủ động tiết lộ thân phận của cậu”.
“Mặt khác để người đó có một đáp án hoàn hảo, để hắn cảm thấy thỏa mãn và rời đi, tôi… Tôi đã lừa dối tân vương, lặng lẽ điều động tất cả thế lực của gia tộc Rothschild để thăm dò một người chiến đấu cùng với cậu hôm đó để tặng hắn xem như quà gặp mặt, tiễn hắn đi”.
“Cái gì?”
Nghe thấy những lời đó, Tiêu Hán trừng to hai mắt: “Ông Jack, ông lại còn giấu tôi đi điều tra… Ông”.
“Để ông ta tiếp tục nói!”
Không đợi Tiêu Hán nói cho hết lời, Vu Kiệt đã gầm khẽ, trực tiếp ngắt ngang.
Lập tức, một ánh mắt đầy sát ý nhìn về phía Jack.
Jack hơi áy náy nhìn Tiêu Hán, tiếp tục nói: “Sau đó trải qua sự điều tra cẩn thận của chúng tôi thì cuối cùng cũng tìm thấy một đoạn băng ghi hình từ thiết bị theo dõi công cộng trên đường quốc lộ có cảnh ông lão đưa cậu lên một chiếc xe, sau đó để tránh sai sót, chúng tôi còn điều tra về bối cảnh của ông ta và phát hiện tất cả thân phận đều là giả, hơn nữa còn là người Hoa Hạ…”
“Thế nên…”
Xương cốt Vu Kiệt phát ra tiếng “răng rắc” giòn vang: “Thế nên ông đã bán đứng ông ấy, đúng không?”
“Phải”.
Jack gật đầu, không phủ nhận: “Để tân vương có thể an toàn sống sót, dù tôi có phải làm gì, dù có phải trả cái giá đắt thế nào tôi đều không tiếc”.
“Sau hôm đó tôi đã đoán trước được kết cục của đời mình sẽ là cái gì, tôi cũng đã đoán được ngày hôm nay sẽ đến, chỉ là tôi không ngờ nó lại tới nhanh như vậy”.
“Cũng may là tân vương rất mạnh, dù là vận mệnh hay trí tuệ thì đều vượt xa bố mình, tấm lòng của cậu ấy cũng khiến tôi yên tâm rời đi, gia tộc Rothschild nằm trong tay tân vương thì sẽ càng trở nên huy hoàng”.
Dứt lời, Jack lấy ra một con dao găm trong tay áo.
Dưới ánh trăng, trông con dao đó sắc bén hơn vài phần.
“Ông Jack!”
Mặt Tiêu Hán chợt biến sắc.
Jack: “Cậu đừng cản tôi, vương của tôi, ngày này rồi cũng phải đến thôi, phải có người trả cái giá lớn đó, Lang Vương, mọi chuyện đều không liên quan gì đến tân vương, chỉ do một mình tôi làm, hậu quả hãy để một mình tôi gánh vác”.
“Xin cậu đừng giận chó đánh mèo sang gia tộc Rothschild”.
Lời vừa dứt, Jack dập đầu với Vu Kiệt, hơn nữa còn giơ hay tay nâng dao găm lên.
Ý đồ cực kỳ rõ ràng, con dao sinh tử đó đã được đưa cho cậu, mời cậu, giết tôi, để báo thù cho mối hận của mình!
Nhưng…
Một giây sau đó, một câu của Vu Kiệt khiến Jack chợt ngẩn người.
“Xin tôi không giận chó đánh mèo hả?”
Vu Kiệt hừ lạnh: “Tôi có tư cách gì để quyết định thay cho lão Hoàng, là có giận chó đánh mèo hay không?”
“Tất cả mọi người đều ích kỷ, điều đó không có gì sai, bán đứng người khác để sống sót, điều đó cũng không có gì sai, nhưng nó không thể giải quyết được chỉ bằng cái lý do ông quên mình phục vụ cho người khác”.
“Không cần biết ông nói là thật hay già, không cần biết ông có gánh tội thay cho ai đó hay không, ông đã thừa nhận thì ông thật sự đáng chết, ít nhất trong mắt tôi thì ông vẫn phải chết!”
“Bởi vì như thế thì tôi mới có thể ăn nói được với người thân của ông bạn già ấy, nhưng tôi lại không có tư cách quyết định thay ông ấy, vì dù sao…”
“Trên thế giới này không chỉ có một mình tôi quan tâm tới lão Hoàng!”
“Tất cả các thành viên của tổ chức Đệ Nhất, người nhà ông ấy, hai cô con gái, cùng với người dân từng được lão Hoàng cứu”.