*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Vu Kiệt rời khỏi, Mặc Bạch liền đi tìm Diệp Lâm.  

      Tại hồ nước trong công viên chỉ còn lại một mình ông cụ Lý.  

      Cụ ngồi đơn độc ở đó, tay nắm chặt cái mũ, con người luôn sợ hãi tuổi già, những người có thể trò chuyện xung quanh ngày càng ít đi, cứ như trên thế gian này, chẳng còn ai đồng lứa với mình.  

      “Lưu Soái, Lưu Soái à!”  

      “Ông đi rồi… sau này có muốn uống rượu cũng không biết viện cớ thế nào, không có người cùng tôi uống trà, không có ai cãi nhau với tôi, thật là khó chịu mà!”  

      “Lão già kia, ông xuống đó nhớ chờ tôi đấy, đi tìm những anh em lúc trước, tìm Tiểu Hổ, nói cho ông ta biết, con của ông ta là đứa có bản lĩnh, giờ đã gia nhập vào Long Vệ, không tệ, nhớ tìm đội trưởng Trung, nói với ông ta rằng trận chiến đã thắng lợi, nhân dân toàn thắng, mọi người đều đã có cuộc sống yên ổn, à, tìm vị đại ca kia nữa, nói với ông ta, giờ đã thái bình thịnh thế như mong ước của ông ta, thanh lịch như vậy…”  

      “Cuối cùng, ông tìm một chỗ nào đấy, ngoan ngoãn đợi tôi đến tìm ông, anh đây còn phải gắng gượng thêm hai năm nữa, đợi đến khi đứa nhỏ này thật sự trở thành hùng ưng, gấp thật đấy! Rất gấp!”  

      “Sợ là… không đủ thời gian!”  

      …  

      …  

      “Thầy!”  

      “Ừm…”  

      Trong ngõ nhỏ của bệnh viện, Vu Kiệt đẩy Diệp Lâm đi dạo dưới tán cây xanh mát, Mặc Bạch thì viện cớ đi đến căn-tin mua đồ, để không quấy rầy hai thầy trò bọn họ trò chuyện.  

      Vu Kiệt cười nói: “Vài năm không gặp, thầy đã gầy đi!”  

      Diệp Lâm nhún vai: “Cũng không hẳn, ngày nào cũng ăn cá đến phát chán, ông đây không gầy mà được à?”  

      Nói xong, ông ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Nhưng thầy của con đã mạnh hơn rồi đấy, phong Thánh tầng bảy, chỉ còn thiếu chút nữa là… phong Vương rồi!”  

      “Phong Vương?”  

      Nghĩ đến cảnh giới mạnh nhất ở thời đại này, Vu Kiệt lộ vẻ khao khát: “Đó là cảnh giới như thế nào?”  

      Diệp Lâm ngẫm nghĩ: “Nếu dùng lão già của chùa Hàn Sơn kia làm ví dụ thì đại khái là loại cảnh giới… trời đất bao la, riêng ta một cõi”.  

      “Riêng ta một cõi?”  

      “Ừm!”  

      Diệp Lâm thử cảm ngộ: “Trong trận chiến tại chùa Hàn Sơn, ngoại trừ đột phá cảnh giới, tiến vào phong Thánh tầng bảy thì thầy cũng đã cảm ngộ được rất nhiều điều về đại đạo, phong Thánh là để chỉ bản thân trong đại đạo, riêng một ngọn cờ, đứng ở đầu ngọn sóng, tiến thẳng về phía trước, quy thành bốn chữ: Đạo chi cực trí!”   

      “Mà Đạo vốn dĩ huyền diệu khó hiểu, con không thể lý giải được nó rốt cuộc là thứ gì, điểm tận cùng của Đạo… là gì? Vấn đề này đã quấy nhiễu thầy rất lâu rồi, tận cùng của đạo, cuối con đường, cuối cùng, chẳng lẽ là Thiên Địa?”  

      “Nhưng sau trận chiến đó, thầy mới nhận ra rằng đáp án này hoàn toàn sai, nếu như nhìn nhận vấn đề từ góc độ khác, sẽ hiểu rõ rất nhiều điều. Thế gian này có trời, có đất, một ở trên, một ở dưới, vậy ở giữa là gì?”  

      “Là người!”  

      Diệp Lâm nói thẳng ra đáp án: “Thật ra, có đôi khi, truy cầu Đạo chi cực trí không phải là tìm đến điểm cực hạn của công pháp, cũng không hề bị ảnh hưởng bởi điều kiện khách quan, mà quan trọng nhất chính là điểm cực hạn trong thế giới nội tâm của chính mình”.  

      “Thế gian này có vô số người, muôn hình muôn vẻ, có rất nhiều người truy cầu danh lợi, theo đuổi cảnh giới, nhưng bọn họ thật sự không biết rằng, những thứ mà bọn họ khao khát chẳng qua đều do Thiên Địa thai nghén ra, thì sao có thể có một mảnh đất đặt chân giữa Thiên Địa, sao đạt được hai chữ tung hoành chứ?”  

      “Nói cho dễ hiểu chính là anh muốn giết chết một ông lớn, nhưng lại dùng những thứ do… ông ta tạo ra để giết ông ta, đó chẳng phải… tìm chết thì là gì?”  

      “Lại nói, những thứ do Thiên Địa thai nghén ra rất đơn giản, ví như sấm sét, con người dùng sấm sét để nhóm lửa, tạo ra điện, từ đó mới có các loại đồ điện, những món ăn ngon, còn có mạng Internet, quần áo, cùng tất cả những thứ ngoài thân”.  

      “Lấy khí kình làm ví dụ, khí kình vốn là luồng khí tinh túy nhất trong Thiên Địa, võ giả dùng khí kình để tu đạo, cho nên… khó có thể chống lại Thiên Địa”.  

      “Vì lẽ đó, muốn phong Vương, chính thức đứng ngang hàng cùng Thiên Địa, thì phải vượt qua khỏi những pháp tắc vĩnh hằng trong mảnh trời đất này, ở giữa trời đất, giữa tâm của thế giới, xây dựng pháp tắc thuộc về chính mình”.  

      “Dùng một câu đơn giản để giải thích, đó chính là khiến cho thế giới nội tâm của mình mạnh mẽ đến mức có thể chống lại được vận mệnh do Thiên Địa sắp đặt, đến lúc đó, sẽ có được một mảnh trời đất thuộc về chính mình, đó chình là… người phong Vương!”  

      Diệp Lâm chia sẻ cùng Vu Kiệt.  

      Chỉ với mấy câu tưởng như đơn giản, nhưng trong đó lại ẩn chứa chân lý sống huyền ảo.  

      Nếu cẩn thận suy ngẫm, sẽ thật sự phát hiện ra một vài sự thật vượt quá sức tưởng tượng của con người.  

      Nghĩ rộng ra một chút, trong thế tục, những nhân vật lớn có giá trị con người lên đến hàng trăm tỷ, hàng ngàn tỷ, có mấy ai là không có nội tâm mạnh mẽ đâu chứ, thử hỏi có người này thật sự để tâm đến ngoại vật, truy cầu danh lợi?  

      Thế nên, có đôi khi, ta chợt phát hiện ra một hiện tượng: Những người nhìn rất bình thường, ăn mặc bình thường, nhưng sau lưng họ lại ẩn giấu những mối quan hệ cùng sức mạnh khó tưởng, còn những kẻ dốc sức, liều mạng vì ngoại vật, khổ cực bôn ba khắp nơi, ra vẻ ta đây có mạng lưới quan hệ khổng lồ, toàn quen biết những người cao thâm, những kẻ như vậy… có bao nhiêu người thật sự mạnh mẽ?  

      Cùng lắm cũng chỉ vì cuộc sống, bất đắc dĩ phải làm vậy mà thôi.  

      Nếu so sánh, trái lại, ta sẽ cảm thấy hâm mộ những vị đạo nhân sống trên núi, tâm tính thanh cao, một thân một mình lại vui vẻ, tự tại, bọn họ mới thật sự là kẻ mạnh.  

      Như câu nói: trí giả gặp trí giả, kẻ ngu gặp kẻ ngu.  

      Vu Kiệt ghi nhớ những lời này: “Con đã hiểu, thưa thầy!”  

      “Thật sự hiểu?”  

      Vu Kiệt: “Không dám nói hiểu hoàn toàn, con chỉ cảm thấy rất thâm thúy, huyền ảo, nhất là câu nói thứ do Thiên Địa thai nghén ra, phải chăng có chút gì đó tương tự với nhân quả trong đạo Phật, có nguyên nhân, mới có kết quả”.  

      “Theo đuổi những thứ do Thiên Địa thai nghén, cũng có nghĩa là xuôi theo vận mệnh do Thiên Địa sắp sẵn, sống trên đời này, nếu như không thể sống đúng với những gì bản thân mong muốn, chấp nhận cái gọi là vận mệnh, vậy thì có oán trời trách đất, than thở vận mệt bất công, đó cũng là tự làm tự chịu?”  

      Diệp Lâm ngẫm nghĩ: “Vô tri, vô tri, không có điểm dừng!”  

      “Cuộc đời sao mà ngắn ngủi, Thiên Địa sao mà rộng lớn, tháng năm sao mà dài lê thê, thử hỏi chỉ phút chốc, sao có thể chiêm ngưỡng hết thảy phồn hoa?”  

      “Thầy nói đúng, con xin nghe dạy!”  

      Vu Kiệt gật đầu, ghi nhớ những lời này trong lòng, anh nắm lấy tay cầm xe lăn, đang chuẩn bị đẩy Diệp Lâm tiến về phía trước thì…  

      Đột nhiên, bước chân anh khựng lại.  

      Diệp Lâm khẽ nhíu mày, quay đầu liếc nhìn, thì thấy sau nói hết mấy lời kia, hứa hẹn sẽ ghi nhớ lời của ông ta, Vu Kiệt đứng sững tại chỗ, hệt như một khúc gỗ.  

      Hai mắt anh trong suốt, không phải phát ngốc, mà trong hốc mắt không biết từ khi nào xuất hiện một luồng khí kỳ diệu ngày càng lan rộng ra, hình thành một vòng xoáy lưu chuyển bốn phương.   

      “Đây là…”, Diệp Lâm tròn mắt.  

      Đúng lúc đó…  

      Gió nổi lên khắp bốn phía.  

      Trời cao vời vợi, mây đen đã tan hết.  

      Những ngôi sao sáng lấp lánh như ngọc trai, tỏa ra ánh sáng tựa như tấm áo được dệt bằng chỉ bạc.   

      Từ bốn phương tám hướng, một luồng khí vô cùng mạnh mẽ ào ào trút xuống.  

      Rơi trên người Vu Kiệt.  

      Trong ngõ nhỏ vang lên âm thanh lá rơi xào xạc.  

   



      

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play