*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Người ở đầu bên kia không nói nhiều lời.  

      Ông ta chỉ nói mấy chữ, nói thêm mấy cái tên liền tắt máy.  

      Nhưng giọng nói trong điện thoại vẫn khủng khiếp như vậy, nổ tung trong đám đông.  

      Không.  

      Chính xác là, trong lòng mỗi người của tổ điều tra.  

      Câu nói đó chỉ có một ý nghĩa: Lập tức thả người ra, thả Lý Châu ra!  

      Nếu nói cả Thủ Đô chỉ một người có quyền nói ra câu nói đó, đưa ra mệnh lệnh đó, vậy không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ có thể là “Người phát ngôn” nắm mọi quyền lực đến từ Triều Đình, nhân vật trăm công nghìn việc.  

      Ông ta...  

      Ông ta...  

      “Cạch!”  

      Điện thoại, tuột khỏi tay Hiên Viên Thâm rơi xuống đất, ông ta không thể ngờ hội nghị thẩm tra hôm nay không cần đợi kết quả giám định chứng cứ cuối cùng của ông Cổ đã kết thúc rồi.  

      Lý Châu...có thể ra ngoài!  

      Mọi người đều nhận thức được điểm này.  

      Vương Quân chau mày, sau đó không biết nghĩ điều gì, thở dài một tiếng.  

      Lý Hải Nha lại lập tức bước tới bên cạnh Lý Châu, lạnh nhạt lườm một nhân viên trong tổ điều tra, vươn tay lấy chìa khóa từ trong tay anh ta, đích thân mở còng tay trên cổ tay của Lý Châu.  

      “Không...không thể nào…”, Hiên Viên Thâm không thể tin nổi: “Sao cấp trên lại đồng ý thả người? Tại sao…tại sao?”  

      “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải…không phải vậy…”, khuôn mặt ông ta tràn đầy nghi ngờ, không thể tin những gì xảy ra trước mắt, đừng nói hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu trong kế hoạch, quả thật xảy ra quá nhiều bất ngờ.  

      Lưu Hải trở mặt.  

      Cổ Thu nhúng tay vào.  

      Bây giờ ngay cả ông lớn phía trên kia cũng trực tiếp ra lệnh thả Lý Châu ra.  

      Mỗi đòn tấn công đều như thiết sa chưởng khiến Hiên Viên Thâm đời thứ hai nhà Hiên Viên này không kịp trở tay.  

      Mà sau khi cuộc gọi kết thúc, tất cả đều ý thức được một điểm nữa, hội nghị thẩm tra lần này đã không cần đợi kết quả bằng chứng ông Cổ nhờ người giám định nữa, mọi chuyện đã kết thúc rồi.  

      Vương Quân dẫn đầu nói: “Tôi thấy cũng không cần thẩm tra nữa đâu, hội nghị thẩm tra hôm nay đến đây kết thúc! Dựa theo sắp xếp ban nãy đem nhân chứng Lưu Hải xuống dưới thẩm vấn kín, ngoài ra, tạm thời cách chức phụ trách tổ điều tra của Hiên Viên Thâm”.  

      “Rõ!”  

      Ngoài cửa, mấy nhân viên đi theo Vương Quân lập tức đi vào, lấy còng trong tay khóa hai tay Lưu Hải lại.  

      “Cách!”  

      Khoảnh khắc chiếc còng chạm vào da thịt, từng đợt khí lạnh thấu xương ập tới.  

      Vẻ mặt Lưu Hải căng thẳng, tiếp đó ngớ người một lúc, làm thế nào cũng không có phản ứng, nhưng còn chưa đợi hắn mở miệng thì đã bị người đưa vào phòng thẩm tra.  

      Lưu Hải Nha than thở với Lý Châu: “Tiểu Lý, uất ức cho cô rồi”.  

      Lý Châu: “Không sao, không uất ức, tôi tôn trọng mọi quyết định của cấp trên, dù sao cũng là lo nghĩ cho kinh tế của đất nước”.  

      Bà ta lắc đầu, hoàn toàn không vì chuyện này mà trách móc bất cứ ai.  

      “Nghĩ như vậy là tốt, được rồi, trong lòng cô không oán trách là được, phải biết cấp trên vô cùng coi trọng chuyện của cô lần này cho nên mới phái mấy người chúng tôi tới tham dự hội nghị thẩm tra, nói cho cùng, cấp trên cũng không tin cô là người có thể tham nhũng, chỉ riêng tập đoàn nhà họ Lý do anh cả cô quản lý cũng đủ nuôi sống mấy triệu người, đối với cô tiền không tính là gì”.  

      “Đương nhiên, tôi nói vậy cũng có chút không rõ ràng, nhưng ý tứ chính là như vậy, cấp trên tín nhiệm cô, nhưng mà để bịt miệng mấy người kia, vì không muốn xảy ra ảnh hưởng và phiền phức nên mới làm vậy”.  

      “Hy vọng cô hiểu”.  

      Lưu Hải Nha tận tình khuyên bảo, lời nói không hề khó nghe, ông ta là đang giảng hòa, đứng trên góc độ của ông ta, nếu để những người vào Triều Đình sau này ôm lòng thù hận, không phải là một tin tốt, mà ông ta cũng biết rõ, trường hợp nào nên nói những lời nào, gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng ma.  

      Nghe nói lời này, lòng Lý Châu cũng hiểu rõ như gương, cô ta gật đầu: “Ông yên tâm đi! Ông Lưu, tôi rất rõ tâm ý của cấp trên”.  

      “Vậy thì tốt, vậy thì tốt”.  

      Vương Quân lúc này mới nói: “Tiểu Lý, đi đi!”  

      “Haiz”.  

      Cuối cùng có thể đi rồi.  

      Ba ngày ba đêm liền ở trong tòa nhà này hầu như chưa từng chợp mắt, sau khi trở về phải ngủ một giấc mới được, nhưng mà trước khi rời đi, cô ta còn phải…  

      Lý Châu bước tới trước mặt Cổ Thu, nhìn thầy của mình ở khoảng cách gần thế này, Lý Châu phát hiện sắc mặt của Cổ Thu đã nhợt nhạt đi nhiều, tóc bạc cũng nhiều hơn, nếp nhăn quanh mắt cũng ngày càng nhiều.  

      Cô ta quan sát Cổ Thu, Cổ Thu lại không nhìn đệ tử mà bản thân yêu thương nhất này.  

      Từng là ngọn Thái Sơn trong giới kinh doanh, cả đời huy hoàng rực rỡ, nhưng hôm nay vì đứa đồ đệ này, lần đầu tiên Cổ Thu phá vỡ nguyên tắc không dùng quan hệ giúp đỡ người khác của mình.  

      Là xứng đáng!  

      Cũng cam tâm tình nguyện.  

      Ông ta mấp máy môi, chắp tay sau lưng đi tới: “Con gái, già rồi nhỉ”.  

      “Thầy…”, hốc mắt Lý Châu đỏ ửng.  

      “Chịu uất ức cũng đừng khóc, phần oan ức nên nhận con đã nhận rồi, sẽ không ai dám nghi ngờ con nữa, sẽ không ai dám cản đường thăng tiến của con. Là người thành công, trước tiên phải chịu đựng những cay đắng mà người khác không thể chịu đựng được, con một thân một mình làm việc cũng phải làm được, trái tim như bầu trời, bao la vạn dặm”.  

      “Phần uất ức hôm nay, ghi nhớ trong lòng để nhắc nhở con, cũng là một bài học kinh nghiệm cho con”.  

      Cổ Thu thấp giọng dạy dỗ.  

      Con người phải không ngừng học hỏi suốt cả đời, cho dù là kĩ năng hay là sự phong phú trong thế giới nội tâm đều cần theo đuổi tới cảnh giới cực kì trong sạch, vĩnh viễn không được ngạo mạn, bạn không bao giờ biết khi nào cái chết sẽ ập xuống đầu mình!  

      Lý Châu mạnh mẽ gật đầu: “Con nhớ rồi, thưa thầy”.  

      Cổ Thu: “Nhớ thì tốt, phải ghi nhớ trong lòng, thầy con già rồi, đoán chừng cũng không mạnh khỏe được mấy năm nữa, người trên đời rốt cuộc cũng chỉ muốn để lại vài lời thôi, con nghe đây, nhớ kĩ, nhất định phải chiêm nghiệm, tất cả những gì con trải qua hôm nay đều sẽ là tài sản quý giá nhất của con sau này”.  

      “Công việc bận rộn hơn nữa cũng phải chú ý sức khỏe, dành nhiều thời gian về thăm nhà, không có việc gì thì mang theo con bé Tiểu Vũ tới nhà thầy ăn cơm, thầy à, cũng rất lâu chưa thấy đứa nhóc Tiểu Vũ kia rồi”.  

      “Vâng, thưa thầy”, Lý Châu nuốt nước bọt, siết chặt nắm tay.  

      Sau đó, chỉ thấy Cổ Thu đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai Lý Châu: “Được, vậy thầy cũng không nói nhiều nữa, hội nghị thẩm tra kết thúc rồi, thầy cũng phải về nhà”.  

      Nói xong, Cổ Thu chắp tay sau lưng, xoay người đi ra ngoài.  

      Nhưng…  

      Thật sự đã kết thúc sao?  

      Thật sự lấy kết quả Lý Châu được thả ra xem là kết thúc sao?  

      Vậy e là quá mất đi phong thái của nhà họ Lý rồi!  

      Kẻ địch đã giương đao.  

      Đâm một nhát lại một nhát!  

      Lẽ nào bản thân chỉ băng bó vết thương rồi coi nó như quá khứ?  

      Không đâm lại một nhát để lấy lại mặt mũi?  

      Không!  

      Không thể nào!  

      Người khác nhịn được, nhưng Vu Kiệt không nhịn nổi!  

      Ngay lúc ngọn Thái Sơn Cổ Thu vừa bước ra ngoài một bước, chỉ nghe ngoài cửa sổ tòa nhà truyền tới một âm thanh cực kì lớn.  

      Vu Kiệt đứng cạnh xe sóng đôi cùng Trịnh Long nhìn vào cửa lớn, trên tay nắm những bằng chứng chí mạng của Vương Đào.  

      Vương Đào ngẩng đầu, bởi vì vị trí tuyệt đối bí mật nên xung quanh không có bao nhiêu người.  

      Mà trong đầu hắn ta lúc này lại hiện lên từng việc mà nhà Hiên Viên đã làm với mình, một cỗ tức giận ùn ùn trỗi dậy!  

      Tiếp đó, hắn ta quát lên: “Tôi, tổng giám đốc tiền nhiệm của tập đoàn bất động sản Hiên Viên Vương Đào, ở đây dùng toàn bộ tính mạng của người nhà tố cáo một người!”  

      “Người phụ trách tổ điều tra Hiên Viên Thâm, dùng đủ loại thủ đoạn như uy hiếp, chuyển khoản, rửa tiền, trốn thuế v.v, bắt tay với những người khác trong nhà Hiên Viên chuyển khoản bất hợp pháp tổng cộng 300 triệu tệ của tập đoàn bất động sản Hiên Viên!”  

      “Tôi có...chứng cứ!”  

      Trong nháy mắt!  

      Âm thanh truyền tới.  

      Tất cả người trong tổ điều tra.  

      Vương Quân.  

      Lưu



     ...  

     ...  

      

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play