*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Quá sửng sốt!  

      Tất cả mọi người đều sửng sốt.  

      Không phải.  

      Hai chữ đơn giản dứt khoát, nhưng lại đủ để khiến hội thẩm tra hôm nay trở thành một trò cười vô cùng lố bịch.  

      Người lúc trước từng tố cáo Lý Châu tham nhũng, ép người khác mua Lamborghini cho mình, giờ lại trực tiếp phủ nhận tất cả những chuyện này.  

      Người tố cáo là bạn.  

      Người phủ nhận cũng là bạn.  

      Cho nên, rốt cuộc sự thật là gì?  

      Khoảnh khắc đó, ngoài Lý Châu ra, tất cả những người có mặt tại đó, ngay cả Cổ Thu và những người lên tiếng cũng đều bối rối khi nghe xong hai chữ của nhân chứng Lưu Hải, hóa ra đây chính là nhân chứng?  

      Nhân chứng của Lý Châu!  

      Trong đó, người hoảng loạn nhất chính là Hiên Viên Thâm.  

      Sau khi nghe được câu trả lời của Lưu Hải, sắc mặt ông ta lập tức tái mét, mặt nhăn nhúm lại giống như bị ai đó đâm một nhát dao từ phía sau, rất lâu sau cũng không thể phản ứng lại được, câu trả lời của Lưu Hải đáng ra không phải là như thế này, sao có thể như vậy, sao cậu ta lại có thể nói ra những lời như vậy?  

      Hiên Viên Thâm không biết, ông ta cũng không hiểu, ông ta bắt đầu…hoang mang rồi!  

      Nhưng mà một lúc sau ông ta đã nhận ra một chuyện, Lưu Hải…phản bội rồi.  

      Ngược lại, sau bao sóng gió trong lòng, rất nhanh Lý Châu đã lấy lại được bình tĩnh.  

      Bà ta lạnh lùng cười, nói: “Tổ trưởng Hiên viên, ông nghe thấy chưa! Nhân chứng đã nói tôi không phải tham ô rồi, ông còn muốn áp đặt vu khống đến lúc nào?”  

      “Câm mồm!”  

      Hiên Viên Thâm tức giận, ông ta quay đầu nhìn chằm chằm vào Lưu Hải: “Tiểu Lưu, lúc trước cậu không hề nói như vậy, có phải có người uy hiếp cậu không, đúng không, có phải vậy không?”  

      Hiên Viên Thâm siết chặt cổ tay của Lưu Hải, ánh mắt áp chế kia dán chặt vào trên người Lưu Hải, ánh mắt của ông ta dường như truyền đến một loại thông tin, đó là…cảnh cáo!  

      Lưu Hải nuốt nước bọt, không dám nhìn vào mắt Hiên Viên Thâm.  

      “Cộc cộc!”  

      Lưu Hải Nha lại gõ lên mặt bàn: “Hiên Viên Thâm, bỏ tay nhân chứng ra, anh đang làm gì vậy? Tôi thấy anh mới là người uy hiếp đấy!”  

      “Tôi…”  

      Trước mặt mọi người, Hiên Viên Thâm không dám làm gì, cũng không cho phép bản thân làm gì, nội tâm tranh đấu mãnh liệt, cuối cùng vẫn là thả tay Lưu Hải ra.  

      Ông ta ngây người tại chỗ, lời nói nghẹn ở cổ họng, không tài nào nói thành lời.  

      Ông ta siết chặt nắm đấm.  

      Lúc này, Vương Quân lên tiếng: “Thú vị đấy, người tố cáo, cậu tên là Lưu Hải phải không!”  

      Lưu Hải quay đầu lại, ánh mắt có chút kinh hãi, có lẽ là nghĩ đến những chứng cứ chí mạng đang nằm trong tay Vu Kiệt, lại nghĩ đến những người hôm nay ngồi ở đây chính là người lên tiếng trong lời đồn, bỗng nhiên hắn không biết bản thân nên nói gì, nhưng nếu như lúc nãy đã quyết định nói không phải, thì hiện tại hắn chỉ có thể tiếp tục đến cùng mà thôi.  

      Từ lúc rời khỏi quán trà sáng hôm đó, hắn đã hiểu ra một chuyện, nếu như không thể khiến Vu Kiệt hài lòng với chuyện lần này, thì hắn chỉ có một chữ…chết!  

      Mặc dù giữa hắn và Vu Kiệt không giao tiếp nhiều, nhưng chỉ cần chứng kiến chuyện ngày hôm đó ở bữa tiệc siêu xe thì hắn cũng có thể biết rõ, vị tôn thái tử duy nhất đời thứ ba của nhà họ Lý này, vị cậu chủ có địa vị cao nhất ở quốc gia này, là một người cực kỳ trọng tình trọng nghĩa!  

      Đụng đến người của anh, chỉ có một con đường…chết.  

      Vừa nghĩ đến đây, Lưu Hải chợt giật mình, vội vàng gật đầu: “Vâng…vâng ạ…”  

      Vương Quân tiếp tục hỏi: “Cậu có chắc những câu trả lời lúc nãy là thật không, cậu có chắc bà Lý chưa từng dùng bất kỳ thủ đoạn nào để đe dọa uy uy hiếp cậu không? Hay là cậu đang bị người khác uy hiếp cho nên mới thay đổi không tố cáo nữa?”  

      Thân là một người lên tiếng, Vương Quân phải công bằng và công tâm, không cố ý thiên vị ai, cũng không cố ý nhắm vào ai, đương nhiên ông ta cũng hy vọng kết quả cuối cùng là Lý Châu không hề có lỗi gì. Dù sao…vị cô hai nhà họ Lý này là người thừa kế mà bên trên đã vừa ý từ lâu, qua mười năm nữa, gia nhập vào giới nòng cốt kia cũng không phải là chuyện không thể.   

      Nếu muốn như vậy, thì chuyện mà Lý Châu cần làm bây giờ là phải giành được sự công nhận của tất cả mọi người.  

      “Không uy hiếp, không có ai uy hiếp tôi cả, bà Lý thật sự không hề đe dọa uy hiếp tôi”.  

      Lưu Hải Nha: “Đưa chứng cứ của cậu ra đây?”  

      “Vâng…vâng ạ…”  

      Lưu Hải nhanh chóng lấy những chứng cứ mà bản thân đã chuẩn bị lúc trên đường đến đây, trước ánh nhìn của tất cả mọi người, một xấp tài liệu được đặt lên bàn.  

      “Mời mọi người xem, đây là những thông tin cơ bản về chủ sở hữu khi mua chiếc Lamborghini kia và các thủ tục có liên quan. Mọi công đoạn đều do tôi ký tên, hơn nữa trước khi chiếc siêu xe này được tặng lại thì nó vẫn luôn đậu trong ga ra của tôi”.  

      Nghe vậy, trong lòng Hiên Viên Thâm lại bừng bừng lửa giận.  

      Đây căn bản không phải là những gì mà hai nhà Hiên Viên và nhà họ Lưu đã bàn trước.   

      Lưu Hải, cậu muốn làm gì?  

      Ông ta nhìn chằm chằm Lưu Hải.  

      “Tặng lại?”  

      Cổ Thu nhướng mày: “Tặng lại cho ai?”  

      Lưu Hải vội vàng đáp: “Tôn thái tử nhà họ Lý, Vu Kiệt”.  

      Dứt lời, hắn ngừng một lát, sau đó lại lấy ra một tập tài liệu: “Đây là thông tin chuyển nhượng có liên quan, bởi vì chiếc siêu xe này do câu lạc bộ của tôi đứng tên nên mọi thủ tục chuyển nhượng đều có thể trực tiếp xử lý, vì vậy lúc chuyển nhượng chiếc siêu xe này, tôi đã trực tiếp đổi tên chủ sở hữu thành tên của tôn thái tử nhà họ Lý là Vu Kiệt. Các thủ tục này có ghi rõ thời gian sửa đổi và tên của người được chuyển nhượng".  

      “Chỉ có điều lúc đó bởi vì tôn thái tử nhà họ Lý không ở thủ đô, nên chiếc Lamborghini này được giao cho con gái của bà Lý, Mục Tiểu Vũ tạm thời bảo quản”.  

      “Mọi thủ tục đều được tiến hành theo pháp luật, cũng có thể điều tra rõ ràng, không liên quan gì đến bà Lý cả”.  

      “À đúng rồi…”  

      Nói đến đó, vì sợ những người này cảm thấy những thứ này không đủ để chứng minh Lý Châu vô tội, nên Lưu Hải chợt nhớ ra mình vẫn còn ghi âm trong điện thoại.  

      Hắn lập tức lấy điện thoại ra, lướt tìm đoạn ghi âm cuộc điện thoại mà hắn đã gọi cho Mục Tiểu Vũ vào một tháng trước đặt lên bàn.  

      “Trong điện thoại này có một đoạn ghi âm lại cuộc điện thoại giữa tôi và Mục Tiểu Vũ lúc trước. Ngày giờ cũng có thể kiểm tra lại rõ ràng. Nội dung này đủ để chứng minh rằng chiếc xe kia là do tôi tặng cho tôn thái tử nhà họ Lý chứ không phải trực tiếp tặng cho Mục Tiểu Vũ. Những thông tin nói bà Lý uy hiếp tôi mua một chiếc siêu xe cho con gái bà ấy…đó hoàn toàn là sự vu khống".  

      Nói xong, Lưu Hải mở thư mục ghi âm cuộc gọi, sau đó nhấn nút phát.  

      Tiếp đó…  

      Trong phòng hội nghị rộng lớn đang diễn ra buổi thẩm tra, giọng nói của Lưu Hải và Mục Tiểu Vũ được ghi âm từ điện thoại vang lên.  

      Mỗi một câu nói.  

      Mỗi một chữ đều vô cùng rõ ràng.  

      Từ lúc đoạn ghi bắt đầu phát, sắc mặt của Hiên Viên Thâm ngày càng trở nên khó coi.  

      Với nội dung trong đoạn video này, những chứng cứ trước đó đều không cần thiết nữa, chỉ cần đoạn ghi âm này cũng đủ để chứng minh rằng Lý Châu trong sạch.  

      Bà ta bị oan.  

      Khi những chứng cứ này được đưa ra, Hiên Viên Thâm cũng đã nhận ra một chuyện.  

      Lý



      

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play