Thế thì còn một kẻ địch nữa không cần phải suy đoán chi cho mệt, đó chính là nhà Hiên Viên, sau khi tiến hành phân tích danh sách nhân viên tổ điều tra, cuối cùng Lý Nam cũng nắm được đáp án cụ thế.
Buổi sáng hôm đó, ba thiên vương của nhà họ Lý đều không ăn cơm, bọn họ đều ngồi ngoài phòng khách với vẻ mặt nặng nề, bởi vì họ thật sự không thể ngờ được nhà họ Hạ trong võ giới cũng tham gia vào hành động đối phó với nhà họ Lý lần này, họ lại còn im hơi lặng tiếng bắt mất Lý Tiên, chỉ có từng đó thôi là đủ để mỗi một người trong nhà họ Lý cảm nhận được áp lực.
Võ giả!
Đó chính là võ giả!
Hơn nữa, lại còn là võ giả xuất thân từ nhà họ Hạ.
Một khi võ giả quyết định làm bất kỳ chuyện gì với người thường thì chẳng cần đến Phong Thánh Giả ra tay, chỉ một tông sư thôi là đủ để giết chết hơn trăm người thường trong thời gian ngắn, dù là lính đặc chủng cũng không thể chống trả nổi khi đối mặt với một tông sư.
Nếu nhà họ Hạ phát điên thì sẽ như thế nào nữa?
Lý Nam đang suy nghĩ vấn đề này, Lý Hòa và Lý Mãnh cũng thế, cái tên nhà họ Hạ như một con dao treo trên đầu mỗi người họ, tuy không đủ bằng chứng để chứng minh rằng họ làm nhưng bọn họ âm thầm lén lút hành động như thế chẳng khác nào một mối “nguy hại” khó giải quyết.
Chẳng mấy chốc, quản gia đã trở về cùng với một tin tức.
Việc thăm hỏi Lý Châu đã bị tổ điều tra từ chối vì lý do đặc biệt, bọn họ nói rằng trước khi Lý Châu được điều tra xong thì không có bất kỳ kẻ nào được phép thăm hỏi, đó là lệnh của cấp trên và cũng là quy trình điều tra thông thường.
Tin tức được mang về khiến bầu không khí nặng nề trong nhà họ Lý lại càng thêm buồn bực hơn, không ai lên tiếng nữa, cũng chẳng có người nào biết phải nói cái gì.
Một tin tốt duy nhất có lẽ chính là trong tình hình Lý Nam phải quản lý tập đoàn thì Lý Thị vẫn chưa xảy ra bất kỳ tình huống gì.
Không cho thăm hỏi.
Có thêm nhà họ Hạ là mối đe dọa có thể ập đến bất kỳ lúc nào, chỉ cần nhà họ Lý bọn họ rời khỏi tứ hợp viện này thì có thể sẽ xảy ra chuyện giống với chị cả Lý Tiên bất kỳ lúc nào.
Đe dọa!
Uy hiếp liên tục ập đến.
Sau khi biết rõ bên phe cánh của kẻ địch có bóng dáng nhà họ Hạ, lòng họ nặng như thể đang bị rất nhiều tảng đá lớn đè lên, không thể thở nổi!
Nhưng…
Khi những người thừa kế tương lai của nhà họ Lý cảm thấy mình bó tay không thể làm gì, cảm thấy cổ họng bị bóp nghẹn thì một tin tốt được Trịnh Long và Lý Đại Năng mang về từ nhà ga, ở thời khắc không ai ngờ đến.
…
Ngày thu không có ánh mặt trời chói chang chiếu xuống nóng rát cả mặt, chỉ có gió thu lạnh lẽo điên cuồng tàn sát nhà ga.
Lý Đại Năng đeo chiếc túi màu đen, bên trong là một đống bằng chứng hết sức quan trọng.
Bên cạnh, Trịnh Long đỡ một người đàn ông trung niên, trong mắt anh ta là sự chán ghét với người đàn ông đó, nhưng sâu trong lòng anh ta lại nghĩ vì Vu Kiệt, anh ta buộc phải chịu đựng sự buồn nôn để đưa người này về.
Hai tay người đàn ông trung niên đó không còn toàn vẹn, hai chân khập khiễng, ăn mặc bình thường, thậm chí còn hơi nghèo túng, gương mặt tiều tụy đầy râu, đôi mắt chất chứa sự hoài niệm với thành phố này.
“Cuối cùng cũng về đến…”
“Không thể ngờ được có một ngày mình lại có cơ hội trở về thành phố này, không thể ngờ được, tôi lại trở thành người quan trọng trong cuộc tranh đấu giữa các gia tộc lớn như các người, không thể ngờ được… Không ngờ rằng ông đây vẫn còn cơ hội bò lên từ vũng lầy”.
“Ha ha ha ha…”
Người đàn ông trung niên cất tiếng cười to, nhìn về phía Trịnh Long: “Cậu Trịnh, ông có chắc những điều kiện cậu Lý đồng ý với tôi là thật không?”
Trịnh Long lạnh lùng nói: “Sau khi xong việc thì thứ nên đưa cho ông cũng sẽ đến tay ông thôi, ông đừng quên rằng ai đã khiến chân ông gãy thế này, ai đã khiến ông ngã xuống từ vị trí cao cao tại thượng, lưu lạc đến cái thành phố nhỏ đến nỗi chẳng ai nhớ tên, cơm cũng chẳng có mà ăn”.
“Tôn thái tử nhà tôi có thể trả lại cho ông tất cả những thứ ông đánh mất, nhưng ông phải nhớ cho kỹ, ai mới là kẻ đầu sỏ khiến ông ra nông nỗi này!”
Nghe xong thì ánh mắt người đàn ông đó chợt thay đổi.
Nụ cười nhanh chóng biến mất, lửa giận lại bùng lên trong mắt hắn ta!
Lửa giận khôn cùng, cứ bừng bừng cháy mãi như thể sắp lan ra khắp nơi để… Giết chết tất cả những kẻ địch của mình!
Hắn ta siết chặt nắm đấm, gật đầu đáp: “Tôi biết, tất nhiên là biết rồi, khi tôi bị đuổi ra khỏi thủ đô thì tôi đã hiểu được rồi, cậu Lý không hề sai, cô Tiểu Vũ cũng không sai, người sai là tên khốn kiếp Lưu Hải đó!”
“Bình thường thì xưng anh gọi em với tôi, gặp phải phiền phức thì lại đối xử với tôi như chó bệnh, cái gì mà tình nghĩa anh em, hừ, tất cả đều là rắm thối, chính tên đó đã khiến tôi ra nông nỗi này, một tên tiểu nhân ích kỷ điên cuồng với lợi ích, đúng… Đúng rồi…”
“Cả nhà Hiên Viên nữa!”
“Còn lão già Hiên Viên Thâm kia nữa, ông đâu làm việc cẩn thận trong tập đoàn bất động sản nhà họ suốt mấy chục năm trời, giúp chúng lời biết bao nhiêu là tiền như thế, đã vậy còn được củng cố địa vị trong giới bất động sản, thế mà chúng lại dùng một tờ thông báo điều động để đuổi việc tôi, chẳng nói gì đến tình xưa nghĩa cũ!”
“Không có công lao cũng có khổ lao! Đuổi ông đây ra thì thôi đi, còn đuổi ra khỏi thủ đô, cử người tới đóng băng tài sản của ông đây, hại tôi phải lưu lạc đầu đường xó chợ, mỗi một mối thù đó tôi đều ghi tạc trong lòng”.
“Nhà Hiên Viên, Lưu Hải, tôi với bọn họ… Không đội trời chung!”
“Cậu Trịnh, chỉ cầu một lời của cậu Lý, muốn tôi lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng không chớp mắt lấy một lần”.
Người đàn ông trung niên vỗ ngực.
Trông cực kỳ tự tin, như thể hắn ta thật sự là con người như thế.
Nhưng Trịnh Long lại không thèm để ý tới.
Bây giờ anh ta chỉ quan tâm đến những thứ đã lấy được.
Anh ta cười cười: “Lên núi đao xuống biển lửa thì không cần”.
“Chỉ cần đến ngày hôm đó ông khai hết những điều mình biết và đưa ra những thứ ông nắm trong tay là được rồi”.
“Ông hiểu chưa?”
“Vương…Đào!”
Vương Đào!
Một cái tên.
Một nhân vật nhỏ cực kỳ quen thuộc, sau khi xuất hiện tạo sóng gió trong một khoảng thời gian ngắn, rồi để lại đó một lần xuất hiện nữa trong tương lai.
Một nhân vật nhỏ, cũng có thể tạo ra tác dụng tay đổi càn khôn.
Khoảng một tháng trước, hắn ta đến buổi tiệc của những chiếc xe đắt đỏ, gì bạn gái Vương Tuệ xúi giục nên hắn ta đã nảy sinh mâu thuẫn với Tiểu Vũ, cuối cùng lại bị Vu Kiệt đánh cho gãy xương tay, giẫm liệt hai chân, cuối cùng còn bị Lưu Hải vứt bỏ, bị nhà Hiên Viên vứt bỏ, trở thành công cụ để hai nhà đó xin lỗi Vu Kiệt.
Ai mà ngờ được rằng…
Vào giờ phút này đây, khi nhà họ Lưu và nhà Hiên Viên bắt tay với nhau đối phó nhà họ Lý, ra tay với Vu Kiệt thì hắn ta lại trở về.
Mục đích của lần trở về này chỉ có một…
Đó là khiến Lưu Hải và nhà Hiên Viên… Bị diệt!
Không lâu sau đó, sự xuất hiện của hắn ta cũng trở thành bước ngoặt quan trọng để nhà họ Lý lật ngược thế cờ.
Sự xuất hiện của hắn sẽ khiến những gia tộc lớn ở thủ đô khắc ghi một đạo lý: Đừng bao giờ xem thường những nhân vật nhỏ có địa vị xã hội thấp trong xã hội, bởi vì bạn sẽ không biết khi nào những kẻ mình từng khinh thường nhảy ra đâm cho mình một dao trí mạng.
Sự xuất hiện của hắn ta trở thành thủ đoạn đầu tiên Vu Kiệt dùng để giải quyết đám người kia!
Không còn dùng bạo lực để giải quyết vấn đề nữa!
Không còn là một thanh niên đầy nhiệt huyết, chỉ biết dùng vũ lực để thay đổi tất cả nữa.
Không còn… Trẻ con nữa!
Con người, đến một lúc nào đó cũng phải học được cách trưởng thành.
Vu Kiệt cũng thế.
Hai ngày sau, mọi người ở thủ đô, thậm chí là cả nước đều biết ai mới là người bố thật sự… Ở thủ đô này!
Lang Vương Hoa Hạ, không chỉ có được bản lĩnh thông thiên!
Mà anh, còn cực kỳ thông minh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT