*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vừa bước vào thì đã đụng phải một vấn đề đầy cạm bẫy.
Hiên Viên Châu đặt tập tài liệu lên bàn.
“Tôi cần giải thích chuyện gì?”, Lý Châu hỏi.
“Có lẽ cô cũng hiểu rõ, chúng tôi nhận được một báo cáo rằng con gái của cô ở trên phố đã lái một chiếc Lamborghini trị giá gần 100 triệu. Cô Lý, chúng tôi đã xem qua mức lương của cô, có vẻ như lương trong giới kinh tế không đủ cao đến mức để cô có thể mua một chiếc Lamborghini cho con gái của mình nhỉ!”
“Cho nên, cô biết bản thân cần giải thích gì rồi chứ!”
Hiên Viên Châu chắc nịch nói, mỗi một chữ giống như đang hăm dọa người khác.
Nghe vậy, Lý Châu không chút hoảng sợ, mà chỉ cười haha nói: “Tiểu Vũ là một đứa trẻ hoạt bát, thích nhất là giao lưu kết bạn, tính cách cũng không tệ, hơn nữa anh cả tôi là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Lý Thị, con gái tôi cũng có một vài người bạn là con cái trong gia đình giàu có”.
“Có lẽ là bạn của nó cho nó mượn xe?”
Hiên Viên Châu hừ lạnh một tiếng, sau đó nói: “Có lẽ là cô đã ép người có tiền mua chiếc xe đó để cho con gái cô lái, phải không?”
Xoẹt!
Lý Châu đột nhiên cau mày.
“Hiên Viên Châu, ông nói chuyện thì cần phải có chứng cứ, công là công, tư là tư, ông đừng đem chuyện ân oán giữa nhà Hiên Viên và nhà họ Lý vào chuyện công việc, ông phải chịu trách nhiệm với những lời bản thân đã nói”.
Có thể bắt.
Cũng có thể điều tra.
Nhưng, Lý Châu không cho phép người khác vu khống mình, đây là nguyên tắc của cô ta.
Cô ta tôn trọng tất cả những quyết định của bên trên, nhưng không có nghĩa là cô ta tôn trọng đám nhân viên điều tra này có thể tùy tiện gán tội cho cô, xin lỗi, chuyện này là không thể.
Hiên Viên Châu cười: “Đương nhiên là tôi có thể chịu trách nhiệm với lời nói của mình”.
“Hừ, được rồi, mấy lời thoái thác đó cô không cần nói nữa, cô Lý, chúng ta đều thành thật một chút, tôi đã nói rồi, camera tắt rồi, ở đây không có người khác, chỉ có một mình tôi”.
“Ân oán giữa nhà Hiên Viên và nhà họ Lý chúng ta đều hiểu rõ, có những lời không cần phải nói quá trực tiếp”.
“Cho nên rốt cuộc ông có ý gì?”, Lý Châu khẽ híp mắt lại.
Cô ta ngừng một lát rồi lại nói tiếp: “Các người nhận được báo cáo, bên trên quyết định điều tra tôi, chuyện này tôi không có ý kiến, nhưng trong một ngày cứ cách một tiếng đồng hồ lại phái người đến thẩm vấn bốn năm phút, mỗi lần đều hỏi những câu hỏi giống nhau, cho dù là điều tra, cũng không có phương pháp điều tra như vậy”.
“Nếu thật sự muốn điều tra rõ ràng thì đi mà điều tra sổ sách và tài khoản của tôi, dùng loại thủ đoạn này, thú vị không? Hiên Viên Châu?”
“Đương nhiên là không”.
Hiên Viên Châu trực tiếp trả lời, sau đó ông ta nhìn về phía chiếc máy tính xách tay đang nằm bên cạnh, ông ta giơ tay ra, nhấp để mở màn hình, tiếp theo đó là một đoạn video cắt từ camera hiện lên.
“Trong lòng tôi và cô đều hiểu rõ, nếu tiếp tục điều tra chuyện này thì căn bản không điều tra được gì cả, cô là ai? Cô là đệ tử của ông trùm giới kinh tế, là ngôi sao mới có triển vọng nhất của Bộ kinh tế, cô muốn tham ô một vài thứ thì cô sẽ dùng thủ đoạn vô cùng cao tay, cho dù chúng tôi có điều tra thế nào cũng tìm không ra chút manh mối nào cả, huống chi là chứng cứ xác thực”.
“Còn về chuyện trong sạch hay không, trong lòng cô tự hiểu, đối với chúng tôi mà nói, ồ không, bây giờ không có camera, tôi có thể nói thẳng, có lẽ nên nói thế này, đối với nhà Hiên Viên chúng tôi mà nói, chúng tôi chỉ cần một kết quả”.
Kết quả!
Nghe thấy hai chữ này, Lý Châu bỗng cau mày lại.
Cô ta hơi ngả người ra sau, nhàn nhạt nói: “Cuối cùng cũng nói lời thật lòng rồi?”
“Để tôi đoán xem thử, nhà Hiên Viên vì chuyện này mà đã chuẩn bị cả một khoảng thời gian dài, một năm, hai năm, hay là ba năm, nói thật, lúc tôi biết trong danh sách đội điều tra có tên của ông thì tôi đã rất bái phục thủ đoạn của anh cả ông”.
“Cho nên, các người muốn tôi thừa nhận tham ô, sau đó cút khỏi vị trí hiện tại, phải không?”
“Chính xác!”
Hiên Viên Châu không hề giấu diếm mục đích của mình mà trực tiếp nói: “Cô bị cách chức thì nhà Hiên Viên chúng tôi mới an tâm, dựa vào xuất thân và thực lực của cô, nhà Hiên Viên vô cùng lo sợ một ngày nào đó cô sẽ đạt được vị trí đó”.
“Hao tổn tâm huyết rồi”, Lý Châu khẽ thở dài.
“Cũng bình thường, may là mục đích của chúng tôi sắp đạt được rồi”.
“Hả?”
Lý Châu lại nói: “Tôi không nói là sẽ đồng ý, mong ông đừng hiểu nhầm”.
“Không, đợi cô xem xong đoạn video này rồi trả lời cũng không muộn”.
“Video?”
Lý Châu khẽ cau mày, trong lòng đột nhiên bắt đầu có cảm giác bất an, giây tiếp theo, cô ta còn chưa kịp phản ứng thì Hiên Viên Châu đã quay màn hình về phía trước mặt Lý Châu.
Ngay sau đó, ông ta nhấn nút phát video.
Đoạn video trong máy tính, bắt đầu phát.
Chỉ là…
Còn chưa xem hết đoạn video kia thì sắc mặt của Lý Châu…đã tái mét.
Ngay từ giây đầu tiên, một bóng người xuất hiện trên hình khiến tim của cô ta thắt lại.
“Tiểu…Tiểu Kiệt…”
Là Vu Kiệt, cháu trai của cô ta.
Là tôn tử duy nhất trong đời thứ ba của nhà họ Lý.
Là hy vọng của nhà họ Lý.
Sao lại là Vu Kiệt.
Chuyện này là thế nào? Xảy ra chuyện gì rồi?
Giây phút đó, bầu không khí trong phòng thẩm vấn đột nhiên thay đổi.
Khi Lý Châu nhìn thấy Vu Kiệt, cô ta lập tức nhận ra có điều gì đó không đúng, sau khi tâm trạng thay đổi, cô ta bắt đầu xem kỹ đoạn video kia, không dám bỏ qua một chi tiết nào, vì sợ bỏ sót mất điểm quan trọng và then chốt.
Gần cuối video, sau cảnh Lưu Hải đập đầu vào tường cùng hình ảnh kêu cứu xuất hiện, sắc mặt Lý Châu...đã hoàn toàn trắng bệch!
Một giọt mồ hôi lạnh, chảy dọc từ vành tai xuống.
Điều này hàm ý, nguy hiểm.
Video kết thúc rồi.
Hiên Viên Châu xoay máy tính về lại chỗ cũ.
Qua biểu cảm của Lý Châu, đủ để thấy được một vài thứ.
Ông ta không nói gì cả, cố ý để “viên đạn” có thể gây chết người này bay xa thêm một đoạn nữa.
Cũng không biết qua bao lâu.
Lý Châu nhắm mắt lại, sau khi hít sâu vài hơi để lấy lại bình tĩnh, mới lên tiếng: “Thủ đoạn không tệ”.
Là sự chán ghét.
Cũng là sự tức giận.
Hiên Viên Châu nói: “Đoạn video này được lấy từ camera chiều nay, ngoài không có âm thanh thì tất cả những hành động chi tiết, tôi nghĩ cô Lý cũng đã xem hết rồi nhỉ!”