*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đã có đáp án rồi.
Đáp án đặc biệt dành cho câu hỏi của Lý Mãnh.
Vì sao?
Đây là đáp án mà ngay cả kẻ địch, bạn bè hay người lạ đều dễ dàng biết được, chỉ cần động tới người thân của Vu Kiệt đã đủ làm tâm trạng anh dao động.
Dương Cẩm Tú.
Ông cụ Lý.
Những anh em đã từng là người của Lang Nha.
Tất cả những người có liên quan tới Vu Kiệt, lúc bọn họ gặp nguy hiểm nhất Vu Kiệt chưa từng vắng mặt, càng chưa bao giờ tới muộn, vậy nên, điều này cũng trở thành nhược điểm rõ ràng nhất.
Cho nên...
Lý Tiên đã bị bắt.
Sau khi quản gia đưa bà ta vào tứ hợp viện thì được người dặn dò dẫn xuống chăm sóc, mà việc Lý Tiên trở về cũng khiến tam đại thiên vương nhà họ Lý hiểu ra một điều, Lý Tiên…bị lợi dụng!
Kẻ thù ẩn nấp trong bóng tối đã bắt đầu hạ màn.
Phải biết rằng phòng thí nghiệm nghiên cứu của Lý Tiên là nơi bảo mật cao nhất của quốc gia, bất luận là an ninh hay vị trí địa lý cũng đều là bí mật của bí mật, dù là mấy người có địa vị cao nhất trong tòa nhà kia muốn vào phòng thí nghiệm này cũng phải kiểm tra qua mấy lần mới được phép vào trong.
Lý Tiên là người có tiếng nhất trong phòng thí nghiệm, là tiến sĩ y học có địa vị nhất, an toàn của bà ta, mỗi động tác của bà ta đều được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng hiện tại, ngay cả Lý Tiên cũng bị bắt cóc để ép Vu Kiệt phạm tội, cánh tay của đối phương…quả thực đã vươn ra rất xa.
Sắc mặc cả ba người đều cực kì khó coi, sau khi bọn họ ý thức được việc này, tâm trạng mỗi người đều vô cùng nặng nề, như có hàng ngàn tảng đá đè trong lòng bọn họ, không cựa quậy nổi.
Nhìn bức thư đang nắm chặt trong tay, Lý Nam nheo mắt.
“Anh cả, mở ra xem thử đi!”
Lý Mãnh im lặng hồi lâu, hai tay nắm chặt, hừ lạnh một tiếng nói: “Em muốn biết đám người này rốt cuộc muốn làm gì?”
Vẻ mặt Lý Hòa cũng không tốt, lên tiếng: “Quản gia, xe có đuổi kịp không?”
Đợi một lúc lâu, người đã quen với ồn ào náo nhiệt trong giới giải trí như Lý Hòa cảm thấy không thoải mái với bầu không khí im lặng này, cảm giác bị người khác phóng tên trong bóng tối mà bản thân không thể làm được gì thật sự rất khó chịu, rất khó chịu.
Quản gia cúi đầu, lắc đầu than thở: “Vừa nhận được tin tức, mất dấu rồi, xe của đối phương hình như đã chuẩn bị các con đường tháo chạy từ trước, rẽ vào mười mấy con hẻm, người của chúng ta không đuổi kịp”.
“...”
Không khí, lại rơi vào im lặng.
Không đuổi kịp, mất dấu rồi.
Thứ duy nhất có thể túm được cái đuôi của đối phương cũng mất luôn rồi.
Khó chịu quá.
Không ai lên tiếng nữa, Lý Mãnh lặng lẽ rút một điếu thuốc trong túi ra đặt lên miệng, lấy bật lửa đốt lên.
Lý Hòa lại nhìn chằm chằm vào bức thư.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Lý Nam vẫn luôn do dự cuối cùng cũng động đậy.
Ông mở miệng phong thư, bên trong là một tờ giấy trắng viết chữ đen.
Lý Mãnh dập điếu thuốc, bước tới nhìn.
Chỉ thấy, mảnh giấy trắng sau khi mở ra liền xuất hiện hai chữ!
Chỉ hai chữ, nhưng tượng trưng cho một tương lai không mấy yên bình.
Nhìn thấy hai chữ này, mí mắt mỗi người đều không kiềm được giật giật vài cái, dường như vùng đất thần thánh và tự tin trong lòng đã bị xâm phạm.
Bọn họ nổi giận.
Đều nổi giận hết rồi!
Ngay cả Lý Nam thường ngày giỏi khống chế cảm xúc nhất cũng hừ lạnh một tiếng.
Giống như có người đứng trên đầu bạn nhún nhảy, còn nói với bạn “Thật thoải mái”.
Giống như bạn ở bên ngoài kiếm tiền, mua một chiếc xe đạp, lúc quay về nhà gặp một sườn dốc cao, vắt kiệt sức lực cũng không thể nào chạy lên được.
Giống như…bạn không phải là bạn, bạn chỉ là một “Quân cờ” trong tay đối thủ!
Trên giấy viết hai chữ Thảo thật lớn:
“Tuyên...chiến!”
Tuyên chiến!
Khiêu khích rõ ràng.
“Tao sợ mày chắc!”
Lý Mãnh giật lá thư lại, năm ngón tay như con dao điên cuồng xé, không bao lâu, tờ giấy trắng bị xé thành vô số mảnh vụn, rơi lả tả trên đất.
“Ngông cuồng, quá ngông cuồng, con mẹ nó rốt cuộc là ai chứ, bọn chúng rốt cuộc muốn làm gì?”, mặt Lý Hòa tức đến mức xám xịt.
Lý Nam than nhẹ, vứt vỏ thư xuống đất.
Nghĩ tới Vu Kiệt bây giờ đã rơi vào bẫy của nhà họ Lưu, bị nhốt vào trò chơi.
Nghĩ tới em gái Lý Châu bởi vì lòng tham của Mục Tiểu Vũ mà bị người ta nắm thóp, nhốt vào tù.
Nghĩ tới ngay cả chuyên gia khoa học có địa vị cao như chị cả cũng bị người ta bắt cóc ở phòng thí nghiệm.
Một cỗ căng thẳng trước nay chưa từng có xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Vì vậy, tiếp theo sẽ tới lượt ai đây?
Lý Nam suy nghĩ vấn đề này, ông ngẩng đầu, nhìn về bầu trời đang dần bị mây đen bao phủ.
Đột nhiên, ông chợt hiểu ra điều gì đó.
Có lẽ, đây chính là trưởng thành!
Muốn trưởng thành, phải học cách đối phó với khó khăn, đây là kiếp nạn mà nhà họ Lý buộc phải vượt qua!
Đối phương đã tuyên chiến.
Nếu nhà họ Lý cứ im lặng không đáp trả thế này, vậy chẳng phải còn không xứng làm một thằng đàn ông sao.
Cho nên...
Muốn đấu thì đấu!
Ánh mắt Lý Nam bừng sáng: “Chú hai, chú ba, lúc nhỏ, không có nhiều đồ chơi như bây giờ, không có máy tính, không có game, còn nhớ lúc đó thứ chúng ta thích chơi nhất là gì không?”
Lý Mãnh cau màu: “Bây giờ nhắc tới chuyện đó làm gì? Lúc đó thì đánh cờ tướng, đồ chơi cha ông để lại, lúc đó chơi cái này rất thú vị”.
Lý Hòa: “Lúc đó anh cả ngày nào cũng thắng tụi em, anh nói cái này là có ý gì?”
“Không có gì!”
Lý Nam: “Cờ tướng, cái cần chú ý là đại cục và chi tiết, kiểm soát đại cục, giỏi về chi tiết, quyết chiến trong một nước cờ, thắng bại nằm ở tâm thái, nếu đối phương đã nói ra hai chữ tuyên chiến, vậy chúng ta còn kiêng nể gì nữa?”
Lý Hòa ngẩn người chốc lát: “Anh cả, ý anh là?”
Lý Mãnh cũng nghĩ tới điều gì đó: “Anh cả, anh là muốn…”
Lý Nam nói tiếp: “Đánh trả thôi! Bắt đầu từ chỗ em gái trước”.
“Anh đã nhờ Lão Mạc giúp anh điều tra danh sách những người có liên quan tới vụ điều tra em gái, không bao lâu nữa sẽ tới tay chúng ta, với tình hình hiện nay, nhà họ Lý không thể huy động các mối quan hệ, nhưng cũng không phải không thể làm gì”.
“Đầu tiên, xác định kẻ thù có những ai, dựa theo những nhân viên trong danh sách điều tra để truy ra mạng lưới quan hệ đằng sau, chú ba, việc này chú giỏi nhất, giao cho chú!”
Nghe thấy lời này, trong lòng Lý Hòa bỗng chốc trở nên hăng hái: “Được!”
Lý Nam lại nói: “Chị cả bị bắt cóc, chiếc xe màu đen đó anh đoán có liên quan tới thế giới ngầm, nói không chừng còn có thể câu được vài con cá lớn ẩn nấp trong thế giới ngầm, đoạn đường từ phòng thí nghiệm của chị cả tới trung tâm thành phố tất cả đều có camera giám sát, cho dù đối phương có tắt hết camera đi thì nhất định cũng sẽ để lại manh mối, chú hai, tập đoàn nước ngoài của chú làm về phương diện này, chú được không?”
Lý Mãnh hừ lạnh: “Không được…cũng phải được!”
“Tốt”.
Nghe câu trả lời của anh em, Lý Nam giơ một tay ra, mu bàn tay hướng lên trên.
“Chú hai