Trong phòng thí nghiệm, nghe thấy âm thanh tiếng vọng, Hồ Yến không tiếp tục hỏi nữa.  

      Đi rồi à?  

      Vậy không phải vừa khéo đúng ý cô ta sao?  

      Hồ Yến híp mắt, chỉ hận không thể khiến người đó mau mau biến đi cho khuất mắt, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn tới nữa.  

      Nghĩ đến chuyện cô đi rồi, công việc ở phòng thí nghiệm mới có thể tạm thời dừng lại một thời gian, nhờ vậy mọi người mới có được một ngày nghỉ, trong lòng Hồ Yến cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.  

      Còn về người nhà họ Hiên Viên và Lưu Hải vì sao muốn Lý Tiên phải trở về nhà họ Lý trước hai giờ chiều, Hồ Yến không được biết, tuy nhiên, cô ta cũng lười đi tìm hiểu, trong lòng còn mải nghĩ, nếu như lần này đi mà không quay về nữa vậy thì càng tốt.  

      Nghĩ đến đây, vẻ tươi cười của Hồ Yến biến mất, sắc mặt tỏ ra coi thường, hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm quan sát chú chuột bạch trong lồng.  

      “Haiiizzz, lại thêm một sinh mạng nhãi nhép sắp phải chết!”  

      “Chuột bạch ơi chuột bạch, mày cũng đừng có trách tao, có trách thì trách con ả Lý Tiên khốn nạn kia, ai bảo cô ta đi theo con đường nghiên cứu thần bí này chứ. Nếu không phải tại cô ta, mày với đám anh em của mày cũng không phải chết, đúng không nào?”  

      “Cho nên, nếu mày chết rồi mà còn muốn trả thù thì hãy tìm Lý Tiên mà trả, đừng có tìm tao”.  

      “Chuột bạch à, mày có nghe không, nghe hiểu thì mày ‘chít’… Khoan đã!”  

      Đột nhiên ánh mắt Hồ Yến căng thẳng, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.  

      Ngay trong lúc cô ta tiêm thuốc, vừa quan sát cái lồng chuột thí nghiệm vừa nói nhảm, đột nhiên trong lồng vang lên một âm thanh kỳ lạ.  

      Một âm thanh đã lâu rồi chưa từng vang lên trong phòng thí nghiệm.  

      Chít…  

      Con chuột bạch có ý chí sinh tồn đặc biệt.  

      Đồng tử của Hồ Yến hơi co lại, cô ta nuốt nước bọt, sắc mặt nghiêm trọng lập tức nảy sinh biểu cảm không thể tưởng tượng được.  

      Hồ Yến vội vàng chộp lấy công thức gen và danh sách thuốc theo phân lượng vừa mới tiêm vào dán trên vách tường.  

      Sau đó, cô ta nhìn thoáng qua tờ giấy.  

      Rồi lại liếc mắt quan sát con chuột bạch nhỏ bé đang từ từ đứng dậy bên trong cái lồng.  

      Miệng tiếp tục phát ra những âm thanh kinh ngạc.  

      “Không đúng!”  

      “Không đúng!”  

      “Chít…”  

      Giây tiếp theo, con chuột bạch nhỏ bé mắc bệnh sau vài tháng tiêm tế bào ung thư vào cơ thể chưa từng kêu lên tiếng nào, thế mà lại tiếp tục kêu lên!  

      Kêu lên một tiếng “chít”, như thể may mắn đến gõ cửa nhà.  

      Hồ Yến trợn to hai mắt: “Khoan đã, thành công sao? Không thể nào! Chẳng lẽ lại thành công sao?”  

      “Chẳng lẽ thật sự nghiên cứu được rồi?”  

      Không!  

      Không!  

      Đây không phải là sự thật!  

      Hồ Yến không thể tin được việc xảy ra trước mắt, cô ta dụi mắt mấy lần, những gì cô thấy rành rành trước mắt, tất cả đều là thật, cô ta hưng phấn đứng bật dậy.  

      Phải biết rằng, trong dự án lần này, trước con chuột bạch này, đã từng thí nghiệm trên gần hai trăm con chuột bạch khác, sau khi tiêm thuốc không đầy ba giây đều chết, chết lăn quay.  

      Còn con chuột này, không chỉ sống hơn ba giây, còn kêu lên, nói cách khác, dự án nghiên cứu thuốc chống ung thư của bọn họ lần này đã có khởi sắc!  

      Nghĩ như vậy, Hồ Yến nhanh chóng lấy di động ra, rồi dừng lại một chút, trong đầu lướt qua một suy nghĩ, môi cong lên một biểu cảm như thể thực hiện trót lọt âm mưu nào đó.  

      Thí nghiệm thành công.  

      Lý Tiên lại không ở đây.  

      Những người khác đang ăn cơm ở căn tin, có nghĩa là người chứng kiến kỳ tích xảy ra này chỉ có một – Chính là cô ta!  

      Như vậy chẳng phải là…  

      Công lao này cũng là của mình sao?  

      Soạt!  

      Trong phút chốc, cả gương mặt Hồ Yến trở nên dữ tợn, cả người như bao phủ trong bầu không khí điên cuồng và cố chấp. Là một trong những nhân viên nghiên cứu của dự án lần này, cô ta hiểu rất rõ, sau khi nghiên cứu thành công, dự án này sẽ mang đến bao nhiêu lợi ích.  

      Ngoài việc được ghi tên mình vào giải thưởng danh giá nhất toàn cầu, còn có thể nhận được trợ cấp tương xứng từ thủ đô, đối với người có công lao lớn nhất, thậm chí có thể đoạt được số tiền thưởng mười triệu không cần trừ thuế.  

      Đương nhiên, đó chỉ là chuyện vặt, quan trọng hơn chính là vinh quang cá nhân kìa.  

      Phải biết rằng, dự án này không phải dự án nghiên cứu y học bình thường, mà chính là dự án nghiên cứu phương pháp chống lại tế bào ung thư, sau khi dự án này thành công, sẽ cứu được hàng triệu, thậm chí trăm triệu sinh mạng, đến lúc kết quả dự án được hoàn thiện, việc đoạt được giải thưởng danh giá nhất toàn cầu chỉ là việc nhỏ như cái móng tay.  

      Nếu như mình một mình nuốt trộng toàn bộ phần thưởng này, vậy thì…  

      Hồ Yến không dám nghĩ…  

      Bởi vì lợi ích thật sự nhiều vô cùng.  

      Cô ta bắt đầu hơi hoảng sợ, lỡ như để cho người ta biết không phải là cô ta nghiên cứu được, vậy làm thế nào bây giờ?  

      Không!  

      Không!  

      Lợi ích lớn nhất thông thường đều đi kèm với mạo hiểm, mạo hiểm càng lớn, lợi ích càng lớn.  

      Cứ nghĩ đến việc mình mới chỉ là một nhà khoa học tép riu, lương lậu cũng chẳng bằng nhân viên nghiên cứu khoa học của công ty tư nhân, cảm giác chênh lệch nhất thời bắt lửa phạm tội, không ngừng cháy to, thiêu đốt trong lồng ngực cô ta.  

      Sau khoảng mười phút.  

      Mặt mày Hồ Yến đổ đầy mô hôi lạnh, không bao lâu, cô ta quyết định.  

      Cô ta gọi một cuộc điện thoại.  

      “Alô?”  

      “Chào tiến sĩ Hồ, hôm nay sao lại có thời gian gọi điện cho tôi thế? Chẳng lẽ là dự án nghiên cứu thuốc chống ung thư của tiến sĩ Lý có đột phá gì sao?”  

      Hồ Yến ho khan: “Khụ khụ!”  

      “Hãy xóa tên tiến sĩ Lý đi, thay tên tôi vào, ý tôi là, vừa rồi tôi đã sửa chữa danh sách gen, một mình tôi hoàn tất đột phá trong nghiên cứu!”  

      “Cái gì cơ?”, ở một nơi khác, tổng biên tập một kênh truyền thông hàng đầu kinh ngạc khiếp sợ, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.  

      Hồ Yến, rốt cuộc cũng quyết định.  

      Cô ta quyết định đánh cược một ván.  

      Nếu thắng, tên tuổi cô ta sẽ đi vào lịch sử, lưu truyền muôn năm, trở thành nhân vật thần kỳ đi vào trong sách giáo khoa của vô vàn thế hệ tương lai.  

      Nếu thua thì sao?  

      Ít nhất thì cô ta cũng hoàn thành nhiệm vụ nhà Hiên Viên giao phó, đến lúc đám cô ta hoàn toàn lật đổ nhà họ Lý, những thứ mà nhà Hiên Viên hứa hẹn với cô ta, cũng đủ cho cô ta sống thoải mái sung sướng mãn đời.  

      Vậy thì còn cái gì mà không biết đủ nữa?  

      …  

      …  

      Chính là…  

      Lý Tiên cũng không biết thuốc mà mình dùng phương pháp khác chế tạo đã thành công.  

      Cô càng không biết, Hồ Yến - trợ thủ mà cô vô cùng tin tưởng ngày xưa, năm lần bảy lượt được cô khuyên từ chối lời mời của nhà tư bản, ở lại phòng thí nghiệm, lại phản bội cô, thậm chí muốn thay thế cô.  

      Thật ra trước kia, những dự án có Hồ Yến tham gia, đề cử cuối cùng Lý Tiên đều nhường cho Hồ Yến, đã sống đến từng tuổi này, đã trải qua bao nhiêu thăng trầm, cô đã nhìn thấu cuộc đời từ lâu. Cái duy nhất mà cô quan tâm, chính là sự phát triển của y học thủ đô, cho nên cô dốc hết sức nhường hết vinh quang cho những nhà khoa học thực sự có cống hiến, để cho họ được hưởng vinh dự và ngợi khen.  

      Chỉ là, thái độ của cấp trên rất dứt khoát, mặc dù cha cô là ông cụ Lý là bậc anh hùng sống xuyên thế kỷ được biết bao người kính trọng, cũng không giúp gì được.  

      Lý Tiên vô cùng tin tưởng Hồ Yến.  

      Cho nên vừa rồi, cô mới không do dự để cho Hồ Yến ghi lại số liệu lần này.  

      Còn hiện giờ, cô phải trở về nhà họ Lý.  

      Trở về nơi anh chị em bọn họ cùng sinh ra và lớn lên.  

      Lão Ngũ đã xảy ra chuyện, là chị cả, làm sao cô có thể không quan tâm đến.  

      Hơn nữa, ông cụ Lý cha cô hiện giờ còn đang nằm viện, thân lâm trọng bệnh, làm sao chịu nổi tin tức đầy áp lực kia được.  

      Cô phải gánh vác trách nhiệm nên có của chị cả nhà họ Lý.  

      Nhưng mà…  

      Ngay lúc cô bước vào nhà để xe, mở cửa xe ra, yên vị trên ghế lái chuẩn bị lái đi.  

      Một họng súng lạnh như băng, đen như mực dí thẳng vào gáy cô.  

      Ở ngay ghế sau, trong bóng tối.  

      Một gã đàn ông đeo mặt nạ chậm rãi hiện ra, hé giọng cười lạnh lẽo.  

      “Chào cô Lý, cô đừng lộn xộn, súng của tôi dễ cướp cò lắm, khôn hồn thì ngoan ngoãn theo tôi một chuyến, diễn một vở kịch, sau đó cô trở về, bình an vô sự, cô thấy sao nào?”  

      Cây đao thứ hai của nhà Hiên Viên, động dao động kiếm rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play