Khϊế͙p͙ sợ!

Khϊế͙p͙ sợ cực độ!

Thứ cảm xúc khiến người ta cảm thấy có hơi uất ức nhưng lại có phần đúng với lẽ thường bỗng chốc xuất hiện và cô đọng trong lòng mọi người.

Cứ thế… mất đi?

Đúng vậy!

Cứ thế không còn!

Đầu rơi khỏi cổ, dây thần kinh phút chốc mất đi nguồn cung cấp máu, dù cho Đại La Kim Tiên có đến cũng không cách nào cứu được, không thể nào…

Thế nên, kết cục chính là… lão tăng chết!

Dùng một phương thức nằm ngoài dự đoán của mọi người… cứ thế chết trước mặt mọi người.

Ngay khi tất cả những người có mặt tại đây đều cho rằng ông ta sẽ chết bởi lôi kiếp phong Vương, kể cả ông ta cũng cho là vậy, thì không ngờ, chuyện nằm ngoài dự đoán đã xảy ra, ông ta chết bởi chính cái miệng của mình.

Có một câu nói rất hay: Khoác lác cho lắm vào, cẩn thận bị sét đánh.

Bạn độ lôi kiếp, được Thiên Đạo tán thành, có được tư cách phong Thần, vậy thì an ổn làm chuyện của mình đi, giết người có cần phải ra vẻ vậy không, ngay cả Thiên Đạo cũng khinh thường, vậy thì chớ có trách người khác.

Tự tạo nghiệt, không thế sống.

Cái này gọi là… đi tìm chết!

Thân thể lão tăng đứng sững giữa trời đất, máu tươi men theo vết cắt lìa ở cổ chảy xuống, liên miên không dứt.

Cuồng phong tựa như đang cười nhạo ông ta, chẳng mấy chốc đã cuốn cái đầu rơi vào hồ nước.

“Tõm!”

Ngay khi cái đầu kia rơi xuống hồ, tất cả cá trong hồ lập tức xông tới, bu đông nghịt, kéo nó chìm xuống đáy hồ, biến mất tăm.

Cứ như vậy… một kiếp người kết thúc một cách uất ức.

Người phong Vương dùng nửa cuộc đời trốn tránh Thiên Cơ, vất vả lắm mới có được một lần cơ hội xuất chiến với lý do không thể không ra mặt, thế nhưng không ngờ lại chết một cách đáng xấu hổ như vậy.

Uất ức!

Quả thực rất uất ức!

Nhưng biết phải làm sao?

Thời gian dần trôi qua, tất cả mọi người đều sững sờ, đứng yên tại chỗ, hồi lâu không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Diệp Lâm ngơ ngác, mãi một lúc lâu sau, ông ta mới giật mình hoàn hồn, sau khi xác định lão tăng sẽ không lần nữa đứng dậy như vừa nãy, ông ta liền cười, cười lớn tiếng.

“Ha…”

“Ha ha ha…”

“Chết rồi!”

“Cuối cùng cũng chết rồi!”

“Chỉ vậy thôi à?”

Diệp Lâm chỉ tay vào thi thể trước mặt: “Ngông cuồng à, không phải ông rất ngông cuồng sao? Nói tiếp đi, thân là võ giả, thế nhưng ngay cả chân lý cơ bản nhất cũng không hiểu, lão lừa trọc, uổng cho một kiếp người!”

Đây chính là chân lý.

Thiên Đạo là gì?

Là pháp tắc treo lơ lửng trên đầu chúng ta.

Dưới Thiên Đạo, võ giả được phép phá vỡ một số pháp tắc nằm trong giới hạn để tu đạo, cho đến khi phong Thần mới có thể thoát khỏi ràng buộc của khoảng không gian này.

Thế nhưng…

Lão tăng chùa Hàn Sơn có là gì chứ?

Ông ta chỉ là một người phong Vương, khoảng cách phong Thần sao mà xa quá, cùng lắm chỉ mới vượt qua một lần lôi kiếp, vậy mà lại dám ngông cuồng đến mức xem thường Thiên Đạo?

Ông ta dựa vào cái gì chứ?

Trời không đánh ông ta thì đánh ai?

Chân lý mà ngay cả một đứa nhỏ ba tuổi cũng biết, ông ta sống đến trăm tuổi còn không tự hiểu.

Đó chính là… làm người phải biết khiêm tốn.

Tiếng cười của Diệp Lâm tràn đầy châm chọc, ông ta đưa tay vỗ vỗ vai Vu Kiệt, chỉ vào thi thể trước mặt:

“Nhóc con, nhìn thấy chưa, đây chính là kết cục của kẻ không biết khiêm tốn, cố gắng mà học hỏi đi, sau này chớ có phạm sai lầm giống vậy!”

Những lúc như thế này, Diệp Lâm vẫn không quên chỉ dạy Vu Kiệt chân lý sống.

E rằng việc trái với lẽ thường như vậy không chỉ vô cùng hiếm gặp mà có lẽ còn là lần đầu tiên trong dòng chảy lịch sử dài dằng dặc của nhân loại.

“Vâng, thưa thầy!”

Diệp Lâm tiếp tục vỗ vai Vu Kiệt: “Người sống ở đời cần phải có lòng kính sợ, là kính sợ, chứ không phải sợ”.

“Đã biết!”

“Biết việc có thể làm, đi làm, là đúng, biết việc không thể làm mà vẫn cố chấp làm, là sai, cần phải có lòng can đảm, làm chuyện đứng đắn, biết kính sợ trời đất, không phải sợ, mà là thấu hiểu Thiên Địa pháp tắc, dùng đạo của mình, để hành đạo trời, lúc bấy giờ, trời ở đây không còn là Thiên Đạo, mà chính là cán cân trong lòng con!”

“Cán cân có bao nhiêu, thì trời lớn bấy nhiêu, nhóc con, nhớ kỹ những lời này!”

“Đã nhớ, thưa thầy!”, Vu Kiệt gật đầu, ghi nhớ từng chữ trong lòng.

“Biết là được, cũng bởi vì lão lừa trọc này trốn ở tháp Trấn Yêu quá nhiều năm, cán cân trong lòng đã sớm bị nỗi sợ mài mòn, thế nên chỉ mới vượt qua lôi kiếp mà đã ngông cuồng đến mức không còn là chính mình, chết là đúng!”

“Ông ta không chết thì ai chết?”

“Diệp Lâm, ông đủ rồi!”

Bất chợt, lão hòa thượng tức giận gầm lên, sắc mặt ông ta vô cùng âm u, tràn đầy căm phẫn.

Nghe vậy, Vu Kiệt vội che trước mặt Diệp Lâm.

Năm người còn lại của Quốc Phái cũng nhanh chóng di chuyển đến trước mặt Diệp Lâm, tạo thành một tấm chắn, ngăn ở giữa hai người bọn họ, đứng đối diện với đám người của Giang Hồ Truyền Thừa, không dám buông lỏng.

Kẻ địch lớn nhất đã chết!

Nhưng không có nghĩa là trận chiến ở chùa Hàn Sơn kết thúc.

Bởi lẽ chỉ có lão tăng chết, nhưng đám người của Giang Hồ Truyền Thừa vẫn sống, bọn họ đứng sau lưng lão hòa thượng, tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm cùng người của Quốc Phái bằng ánh mắt lạnh lùng, bao gồm cả Vu Kiệt trong đó.

Lão hòa thượng nhìn thẳng vào hai người Diệp Lâm và Vu Kiệt!

“Sao hả? Nói thầy của ông vậy không được à? Việc xảy ra trước mặt mọi người, ai cũng chứng kiến, ông lại còn thẹn quá hóa giận?”

Mặc dù hai chân đã tàn phế, khí kình cũng bị tiêu hao sạch sẽ, nhưng khí thế của Diệp Lâm vẫn không chút suy giảm, ông ta lên tiếng đáp lại lão hòa thượng.

“Ha ha!”

Lão hòa thượng chắp tay trước ngực, bước lên phía trước một bước, thả ra uy áp đại đạo: “Ông cho rằng trận chiến này đã kết thúc rồi à?”

“Diệp Lâm, ông thật ngông cuồng, dám ngăn cản đại kế trừ yêu của chùa Hàn Sơn, hại sư tôn của tôi vì độ lôi kiếp mà chết, từng chuyện, từng chuyện, thù này… chùa Hàn Sơn sẽ không bỏ qua cho ông!”

“Hôm nay, ông đừng hòng rời khỏi đây dù chỉ một bước!”

Vừa nói xong, lão hòa thượng hét lớn: “Tất cả chưởng môn… bày trận!”

Vừa nói xong, sáu tên cường giả phong Thánh còn lại của Giang Hồ Truyền Thừa lập tức tản ra, lấy lão hòa thượng làm trung tâm, hình thành trận pháp, tựa như cung tiễn nhắm thẳng vào Diệp Lâm cùng năm người Quốc Phái.

Vẻ mặt những cường giả phong Thánh của Quốc Phái thoáng chốc trở nên nghiêm túc, dùng toàn lực ứng phó.

Không khí tràn đầy mùi thuốc súng, lại một trận chiến đầy cam go.

Sắc mặt Diệp Lâm không đổi: “Nói đủ rồi, khí thế cũng đủ, thế nhưng các người thật sự có đủ bản lĩnh để làm theo ý mình à?”

“Có lòng giết người, sát ý vô cùng dày đặc!”

“Thế nhưng thực lực thì… hừ!”

Lão hòa thượng khẽ hừ một tiếng: “Diệp Lâm, tiểu tăng thừa nhận ông đứng vào hàng ngũ vô địch trong số những cường giả phong Thánh của võ giới Hoa Hạ, từ xưa đến nay, ông vẫn luôn đứng đầu, danh xưng Võ Thánh không sai chút nào!”

“Nhưng có lẽ ông đã quên, hai chân của ông giờ đã tàn phế, lại nói, những người còn lại của Quốc Phái, mỗi người chịu một chưởng của sư tôn tiểu tăng, bản thân trọng thương, ông nghĩ rằng các người vẫn có thể áp chế được chúng ta như lúc đầu à?”

“Diệp Lâm, ông chắc chắn phải chết!”

Những lời này khiến sắc mặt Diệp Lâm trở nên nghiêm túc.

Lão hòa thượng nói rất đúng.

Ông ta bị trọng thương, hiện tại đang phải chịu đựng đau đớn dữ dội mới có thể miễn cưỡng gượng dậy được, giữ cho đầu óc tỉnh táo, thế nhưng muốn tiếp tục tham gia chiến đấu thì quả thật rất khó!

Hơn nữa, Lăng Tiêu đã chết, Quốc Phái chỉ còn lại năm người, năm người đối đầu với bảy người của Giang Hồ Truyền Thừa, kết cục chỉ có một… Thua!

Tình huống này…

“Vậy à?”

Nhưng ngay khi Diệp Lâm còn chưa thoát khỏi cảm xúc nặng nề thì đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói khiến ông ta không khỏi vui mừng.

“Nhóc con?”

Diệp Lâm có hơi giật mình.

Vu Kiệt ưỡn người, phủi phủi bụi đất trên tay, nhìn về phía lão hòa thượng cùng tất cả cường giả phong Thánh của Giang Hồ Truyền Thừa.

Anh nói:

“Bốn tên đồ đệ của ông cũng từng nói mấy lời như vậy, nhưng kết cục của bọn họ đều rất thảm, bọn họ chết cả rồi! Tôi cảm thấy có một câu nói rất đúng, có cha tất sẽ có con, nhìn con thì biết cha, bốn đứa con rơi của ông đều chết hết, ông.. còn có thể thoát được?”

Soạt!

Con rơi!

Từ này… đâm thủng bí mật trong lòng lão hòa thượng!

“Mày… mày…”

Lão hòa thượng trợn tròn mắt: “Mày muốn chết!”

“Vèo!”

Nhưng…

Ngay khi ông ta vừa dứt lời, ở phía chân trời, cùng với tiếng động cơ nặng nề và chói tai, ba chiếc máy bay chiến đấu lao đến như ưng.

Ba luồng khí xuất hiện trên bầu trời Hàn Sơn.

Sau khi bay vọt qua mấy ngàn mét, ba chiếc máy bay lần nữa bay lên cao theo phương thẳng đứng, sau đó quay đầu.

Và…

Cùng với tiếng động cơ, xung quanh chùa Hàn Sơn, 300 thiết bị bay không người lái mang theo bom hẹn giờ từ mặt đất bay lên, dày đặc, chằng chịt như tổ ong xuất hiện trước mắt mọi người.

Tiếng bước chân.

Tiếng trống.

Tiếng lá cây xào xạc.

Từng chiến sĩ được trang bị vũ trang đầy đủ lao khỏi rừng Hàn Sơn, phút chốc, tràn vào bên trong chùa Hàn Sơn.

Ngày càng nhiều!

Ngày càng nhiều!

Từ một, đến trăm, rồi đến ngàn.

Ngoại trừ bọn họ, còn có trực thăng được trang bị vũ khí cũng đang từ xa tiến đến.

Những khẩu súng trên cao đã lên đạn sẵn sàng, cùng nhắm vào chùa Hàn Sơn.

Đúng lúc đó, ở lối vào chùa Hàn Sơn, một bóng người thong dong xuất hiện.

Mạc Vãn Phong khoác lên mình đồng phục của tổ chức Đệ Nhất, vẻ mặt nghiêm túc, tay cầm loa, bước ra từ đường núi, đi vào trong chùa Hàn Sơn, hô lớn với mọi người.

“Alo alo!”

“Đám lừa trọc chết bầm chùa Hàn Sơn, tất cả các người nghe kỹ cho tôi!” . TruyenHD

“Hiện tại lập tức giơ hai tay lên, ôm đầu ngồi xổm xuống, các người đã bị… bao vây!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play