"Lạch cạch!"

Có người vẫn đang trợn mắt há mồm, hồi lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần sau cú tát gây chấn động vừa rồi.

Nước miếng còn nhỏ theo khóe miệng, từng giọt rớt xuống đất.

Ai nấy cũng như bị sét đánh ngang tai, ngẩn ra như cái cột tại chỗ, thậm chí căn bản không dám tin những chuyện đang xảy ra trước mắt là thật.

Đường đường là cậu chủ nhà họ Long mà lại bị cho một cái bạt tai.

Một cái bạt tai vang dội, không chút do dự chần chừ nào.

Cái bạt tai này, đã đánh rồi!

Hơn nữa còn đánh rất mạnh, đánh rất đẹp, đánh khiến Lâm Doãn Nam không thể tưởng tượng nổi.

Vu Kiệt...đến rồi.

Còn đến theo một cách vô cùng không tầm thường, anh xuất hiện một mình trước mặt mọi người.

Giây phút này, tặng một cái bạt tai đáng lẽ phải đánh từ hôm qua cho Long Huy, sắc mặt Vu Kiệt lạnh nhạt, nhưng sự sắc bén trong ánh mắt thì vẫn rất rõ ràng.

....

"Vu...Vu Kiệt...", sắc mặt Lâm Doãn Nam trắng bệch, không phải đã bảo anh đi rồi sao?

Tại...tại sao anh vẫn còn ở đây?

Vu Kiệt không biết lúc này trong lòng Lâm Doãn Nam đang nghĩ cái gì, vừa dứt lời, anh nhìn chằm chằm vào Long Huy, sau đó, anh lại giơ tay tóm lấy hắn, tốc độ cực nhanh, cảnh tượng đó giống như diều hâu bắt gà con vậy, không tốn chút sức lực đã tóm chặt lấy cổ của Long Huy, rồi nhấc bổng hắn lên không trung, anh thì đứng thẳng tắp lại chỗ.

Giống như tòa núi Thái Sơn mà thiên địa cũng không thể vượt qua được.

Xoẹt!

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều bị hít ngược một ngụm khí lạnh

Nhìn thân hình của Long Huy không đến một trăm cân thì cũng phải tám chín mươi cân!

Thế mà chỉ bằng một tay đã nhấc bổng lên, quan trọng là người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt này trông cũng không tráng kiện lắm, sao anh có thể làm được?

Trong lòng tất cả mọi người đều lóe lên câu hỏi to đùng này.

Dấu hỏi của Lưu Mai là lớn nhất.

Long Huy...to cao như vậy.

Không dùng kình lực của võ giả, anh làm thế nào có thể làm được như vậy?

Điều mà bà ta không biết đó là, ngay từ khi Vu Kiệt bước chân vào con đường võ giả, anh đã khai thác thể năng và cơ thể người bình thường đến cực điểm rồi, dù không cần dùng kình lực anh vẫn là người có năng lực thực hiện nhiệm vụ đơn độc mạnh nhất trên thế giới này.

"Nói đi".

Một tay còn lại của Vu Kiệt đút vào túi áo, ánh mắt lạnh lùng nhìn lên trên, chậm rãi nói.

"Tên...tên khốn kiếp!", Long Huy cố chịu cảm giác bị bóp chặt cổ, sắc mặt đỏ gay, ánh mắt hận nỗi không thể giết chết Vu Kiệt ngay lập tức: "Mày...mày..."

"Mày cái gì mà mày?"

Vu Kiệt ngắt lời nói: "Thái độ này của mày có phải đã thừa nhận chính mày đã cho người ra tay với tao đúng không?"

"Có câu nói này không biết mày đã nghe qua chưa, đó là tự cầm đá đập vào chân mình".

"Ồ đúng rồi, tao đoán một tên mập chỉ biết phát triển cơ thịt trên người, hành sự thì lỗ mãng, há mồm mở miệng ra toàn những lời nói bẩn thỉu dơ dáy như mày thì cũng chẳng có não mà nhớ nổi câu nói này đâu, càng đừng nói đến cái gì mà có giáo dục".

"Thân làm một thằng đàn ông mà mày lại coi phụ nữ như thứ đồ để tùy ý chơi đùa, thật sự tưởng rằng bản thân có tý quyền thế là có thể muốn làm gì thì làm sao?"

"Mày tưởng tất cả những vì sao sáng trên trời này đều xoay quanh mày sao?"

Năm câu nói, từng từ từng chữ sắc như dao chém, vang dội có lực, giống như đạn bắn, oanh tạc nội tâm từng người một trong bầu không khí yên lặng.

Tất cả mọi người lại một lần nữa mở to mắt, hít ngược thêm một ngụm khí lạnh nữa.

"Người...người này là ai? Anh...anh ta sao có thể dám nói những lời như vậy với cậu Long chứ?"

"Anh ta điên rồi sao?"

"Không đúng, sao anh ta có thể vào được nhà họ Lâm?"

"..."

Lập tức tất cả con cháu nhà họ Lâm đều bắt đầu xôn xao bàn tán, giọng điều hết sức ngờ vực và tò mò.

Lúc cảnh tượng này diễn ra cũng chẳng khác nào như cho nhà họ Lâm một cái bạt tai, thân làm gia chủ nhà họ Lân, Lâm Chính Nguyên cũng giận tím mặt.

"Đủ rồi!"

"Oắt con, thả người ra, đây là nhà họ Lâm, không phải là nơi cậu có thể hỗn xược tùy tiện đánh người".

"Còn không buông tay, cẩn thận..."

"Cẩn thận cái gì?"

Chưa đợi Lâm Chính Nguyên nói hết, Vu Kiệt đã chặn ngang họng ông ta.

Vừa nghe vậy, Lâm Chính Nguyên nhíu chặt này nói: "Lâm Doãn Nam!"

"Nói gì đi".

"Người đàn ông hoang kia có phải đúng là hắn?"

Ông ta tức giận gằn giọng nói, vô cùng nghiêm khắc, ngữ khí hoàn toàn không giống như của một người bố đang nói với con gái mình.

Ngược lại giống như một vị thẩm phán đáng chất vấn một tên tội phạm tội ác tày trời vậy.

Thấy Vu Kiệt đã đến, còn đứng bên cạnh mình nữa, lại nghe thấy giọng điệu này của bố cô ta, Lâm Doãn Nam không biết tại sao sống mũi hơi cay. Cho đến bây giờ, bố của cô ta Lâm Chính Nguyên vẫn không muốn tin cô ta, thậm chí còn vì lấy lòng nhà họ Long mà ép bức cô ta!

Đây mà là một người bố sao?

Trách nhiệm nên dứt khoát.

Mười năm trước, ông ta uống rượu say đã đánh chết vợ của mình, một câu xin lỗi cũng không có, cũng chẳng phải chịu hình phạt nào.

Mười năm sau, lại muốn dùng thái độ lạnh nhạt như vậy để đối xử với cô ta?

Lâm Doãn Nam phát ra một tiếng cười lạnh lùng?

Tiếng cười hỗn loạn xen lẫn tiếng khóc nức nở.

Dựa vào cái gì?

Cuối cùng, cô ta dường như đã hạ quyết tâm, đúng lúc chuẩn bị mất cả chì lẫn chài.

Thì giọng của Vu Kiệt đột nhiên vang lên bên tai.

Vu Kiệt: "Cái gì mà người đàn ông hoang dã chứ?"

"Ông Lâm, cháu nói nhiều như vậy rồi, làm nhiều chuyện như vậy rồi mà mà con trai của ông vẫn sỉ nhục cháu như vậy? Sỉ nhục cả cháu gái của ông nữa!"

"Ông vẫn nhắm mắt làm ngơ sao?"

Xoẹt!

Tất cả đều thất sắc kinh hãi.

Ông Lâm?

Ai cơ?

Lẽ nào là...

Ông cụ nhà họ Lâm, Lâm Mạc Sơn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play