Lãnh Trầm… Không dây vào được một tên nghèo rớt xuất thân quê mùa sao?

“Bốp”, gã giơ tay lên đập điện thoại xuống đất. Ngay lập tức điện thoại vỡ tan tành.

Nhiệt độ trong phòng lúc này như hầm băng khiến người ta cảm thấy ngạt thở. Người đẹp tóc vàng nằm trên giường, lần đầu tiên thấy Lãnh Trầm phẫn nộ như vậy.

“Lưu Tam Pháo! Uổng công tôi cho ông bao nhiêu tiền để ông đi ăn chơi đàn đúm, thế mà ông giữ bí mật cho tôi kiểu đấy à? Còn bảo tôi là không dây vào được đâu? Coi thường ai vậy, một thằng nghèo rớt mà lại không dây vào được?”, Lãnh Trầm trút hết bực tức trong người rồi mặc quần áo đi ra ngoài, trong đầu gã lúc này không ngừng văng vẳng câu nói của Lưu Tam Pháo.

‘Vu Kiệt biết rồi đấy’, câu nói này ý nghĩa đơn giản mà cũng không đơn giản.

Có thể hiểu về loại cây đó, chứng tỏ Vu Kiệt biết rõ nó sẽ có tác dụng gì. Nếu như Vu Kiệt nói cho Cao Vũ Xương chuyện này thì… Chẳng phải gã mất bao công sức bấy lâu sẽ thành bọt biển sao?

“Mẹ kiếp”, tâm trạng Lãnh Trầm không ổn, dùng chân đá bình sứ đặt ở phía cầu thang.

Bình đó từ cầu thang rơi xuống. Sau đó ‘cheng’ một tiếng vỡ tan tành. Đúng lúc này có mấy bóng hình xuất hiện trước mặt Lãnh Trầm.

“Các người… Các người là ai?”, sắc mặt Lãnh Trầm biến đổi, ánh mắt nhìn về phía trước.

Ở đó có một người đàn ông đầu trọc, trên người mặc áo phông màu đen và quần ngố, bên dưới đi đôi dép lê. Ở phía sau người đó là bốn, năm người đàn ông với thần sắc dữ tợn.

Nhưng điều khiến Lãnh Trầm căng thẳng nhất chính là trong tay họ có súng.

Lúc này gã thấy kinh hãi. Chỉ nghe thấy người đàn ông đầu trọc cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu chủ Lãnh khí thế quá nhỉ. Xem ra chúng tôi đến đúng lúc rồi. Ai bảo là khí thế của tôi lớn hơn cậu cơ chứ?”

Lãnh Trầm lập tức quay người chạy về phía tầng ba. Tình hình không ổn thì phải chạy trước. Gã không cần biết đám người này có lai lịch như thế nào nhưng trong tay có súng thì gã không thể dây vào được.

Nếu bảo gã gọi người dạy dỗ mấy tên khốn rồi đánh gãy chân tay thì còn chấp nhận được. Chứ nếu động đến súng, bất luận cho gã mấy lá gan gã cũng không dám động vào.

Nhưng… Đúng lúc gã vừa xoay người lại thì ở hướng cầu thang tầng ba cũng có mấy người khí thế không tầm thường chắn gã lại.

Toi rồi! Đúng là không còn đường lui…

Lãnh Trầm mặt như tro tàn, khóe miệng run rẩy, đúng là không biết nên làm như thế nào?

“Cậu chủ Lãnh! Cậu đừng mơ thoát được. Tòa biệt thự này chúng tôi đã khống chế hết rồi. Nhưng cậu cứ yên tâm, tôi không làm gì cậu đâu, dù sao thì cậu vẫn còn chút tác dụng đối với chúng tôi”.

Hiện giờ Vương Ninh đang là phạm nhân truy nã nên chỉ có thể trốn ở đây. Nếu như cứ ngang nhiên ra ngoài làm việc mà xảy ra gì bất trắc thì nửa đời còn lại coi như toi.

Sắc mặt Lãnh Trầm không được tự nhiên lắm nhưng vẫn cười, hỏi: “Xin hỏi anh là đại ca phương nào, sao sớm như vậy mà đã đến nhà tôi làm khách, không biết là có chuyện gì?”

“Vương Ninh của Ninh Thành”, Vương Ninh tự tin giới thiệu.

Lúc này sắc mặt Lãnh Trầm như biến sắc.

Vương Ninh… Vua thế giới ngầm trong đêm tháo chạy khỏi Ninh Thành, đang là tội phạm bị truy nã cả nước. .

||||| Truyện đề cử: Đừng Bỏ Anh |||||

Lãnh Trầm không lạ gì với người này. Đám người của anh Hổ hôm gã cử đi xử lý Vu Kiệt có mâu thuẫn với một nhóm người, không phải là nhóm mà Vương Ninh cử đến sao? Tối hôm đó gia chủ của nhà họ Lãnh đã cảnh cáo gã là không được gây sự nữa nhưng hiện giờ người ta lại tìm đến tận đây rồi.

“Ha ha! Đại ca! Anh nhìn thằng ranh này thì có đáng giúp được chúng ta không??”

“Nói vậy không đúng rồi, đó là vì đại ca của chúng ta uy danh vang xa quá nên vừa nói tên là hù dọa hắn luôn”.

“Được rồi đấy, chỉ chúng mày là hay nịnh hót thôi”, mấy tên đàn em đi cùng Vương Ninh đến đây đều nói với giọng khinh bỉ.

Lãnh Trầm nuốt nước bọt, nói: “Hóa ra là anh Vương, trước đây tôi có nghe uy danh của anh rồi, là nhân vật lừng danh của Ninh Thành, nhưng sao anh lại đến…”.

“Cậu muốn hỏi là tại sao tôi lại đến tìm cậu đúng không?”, Vương Ninh đứng dậy rồi rót cốc trà, nói.

“À… Vâng, vâng, vâng”.

“Ha ha! Tại sao tôi đến tìm cậu, lẽ nào trong lòng cậu còn không rõ sao? Tôi phái người đi bắt Dương Cẩm Tú nhưng vì người của cậu mà tôi bỏ lỡ cơ hội, lại đến mức địa bàn của tôi cũng bị tan tành. Cậu nói xem, tôi không tìm cậu thì còn tìm ai nữa?”, Vương Ninh vắt vẻo chân, nheo mắt nói.

Một giây sau, ‘phụp’ một tiếng.

Lãnh Trầm hai gối quỳ trên đất, chắp tay vội giải thích: “Anh Vương! Chuyện này không trách tôi được, nếu muốn trách thì phải trách thằng tên là Vu Kiệt. Nếu không phải là nó thì cũng không làm ảnh hưởng đến việc anh bắt người. Anh muốn bắt Dương Cẩm Tú à?”

“Cậu biết cô ta sao?”, Vương Ninh chau mày, bởi lẽ gã đến đây chính là vì Dương Cẩm Tú.

“Tôi biết chứ! Tối hôm đó tôi nhìn thấy cô ta và Vu Kiệt ở cạnh nhau”, Lãnh Trầm chưa đợi Vương Ninh hỏi thì đã chủ động đáp.

“Ố? Tiếp tục nói xem”.

Lãnh Trầm gật đầu, tiếp tục nói: “Anh Vương, tôi thấy anh là người hào phóng nên tôi cũng không đi đường vòng nữa. Tôi biết anh đến Giang Thành để tìm Dương Cẩm Tú, cũng vì chuyện hôm đó mà đòi tính sổ với tôi. Nhưng chuyện này không liên quan đến tôi thật, đều là lỗi của Vu Kiệt”.

“Tôi nghĩ, chúng ta nên liên thủ lại xử lý thằng Vu Kiệt, nhân tiện dùng chút thủ đoạn thì cũng xử lý được nốt cô em Dương Cẩm Tú thôi. Anh thấy sao?”

Một tên đàn em trầm giọng nói: “Biết nhìn nhận thế cục phết. Đại ca, thằng ranh này được đó”.

“Ai bảo thế, tao vẫn chưa nói rõ ý nghĩ của tao thì hắn đã đoán ra rồi”, Vương Ninh đặt chén trà xuống nói.

Nghe thấy lời này, trong lòng Lãnh Trầm mừng thầm. Đang lúc không tìm được người đi xử lý Vu Kiệt thì lúc này lại có Vương Ninh, chẳng phải tốt quá rồi sao?

“Anh Vương! Ý của anh…”.

“Tôi đồng ý, nhưng tôi tin cậu thế nào đây?”, Vương Ninh hỏi.

Lúc này, tên đứng chắn Lãnh Trầm ở cầu thang tầng ba lên tiếng nói: “Đại ca! Ban nãy lục soát két sắt mới tìm được giấy tờ hắn trốn thuế và cướp đoạt tài sản hại người. Nếu hắn dám giở trò thì sẽ cho hắn chết cùng mình luôn”.

“…”, Lãnh Trầm toát hết mồ hôi, thầm than toi đời rồi.

Nhưng gã vẫn cố cười gượng, nói: “Anh Vương, anh cứ yên tâm. Sao tôi lại giở trò được. Chỉ cần tôi tìm được sẽ nói cho anh ngay. Bởi vì tôi cũng muốn giết thằng Vu Kiệt mà. Anh thấy sao?”

Vương Ninh cười, gật đầu nói: “Tôi tin cậu nhưng sự nhẫn nại của tôi có hạn. Nhiều nhất ba ngày, cậu nhất định phải tìm được Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú. Tôi sẽ lên một kế hoạch hoàn hảo giết chết chúng”.

“Vâng vâng, tôi bảo đảm”, Lãnh Trầm đâu dám không nghe theo.

“Được rồi”.

Tên đứng ở cầu thang tầng ba lại nói: “Anh Vương! Tôi vừa phát hiện trong phòng ngủ tầng ba có một người đẹp, hay là anh em chúng ta… Hì hì…”.

“…”, Lãnh Trầm thấy chua xót, đây là người đẹp mà gã bỏ ra số tiền lớn để bao nuôi, thế mà bọn này đã nhắm rồi?

“Cậu chủ Lãnh, chắc cậu không để ý chứ? Mấy anh em chúng tôi vừa mới từ cõi chết trở về, đang muốn nghỉ ngơi chút. Cậu xem…?”

“Không đâu ạ, các anh em cứ tự nhiên”, Lãnh Trầm như muốn khóc trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn phải cười đáp.

Lời nói vừa dứt, ba bốn tên không đợi được mà xông luôn vào phòng ngủ tầng ba.

Không bao lâu, tiếng kêu thét truyền ra: “Cậu chủ Lãnh… Cứu em, cậu chủ…”, người đẹp tóc vàng kinh hãi nhìn mấy tên ở trước mặt.

Lãnh Trầm quỳ sụp tại chỗ, không dám lên tiếng.

Phải nhẫn nhịn! Nhất định phải nhịn…

Gã nhắm chặt mắt, bịt chặt tai, trong lòng như đang rỉ máu.

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play