Lâm Doãn Nam trợn trừng mắt, vẻ mặt khó tin, lẩm bẩm: “Sao có thể như thế được…”.

“Chuyện này không phải chỉ có mỗi tổ tác chiến kinh tế nhúng tay vào sao? Sao lại lan ra cả thành phố vậy?”

“Nhất định là đồ chó chết Lục Chấn Hoa lan tin ra rồi”.

“Hiện giờ Vu Kiệt đang bị vu oan, ở tổ tác chiến kinh tế thì sao mà sống yên ổn được…”.

Lâm Doãn Nam nắm chặt hai tay đến nỗi tái nhợt, không ngừng run rẩy.

Hiện giờ Vu Kiệt nhất định rất cần mình giúp đỡ.

Mình nhất định phải đi ra ngoài và điều tra vụ án này, tiết lộ ra bộ mặt thật của Lục Chấn Hoa.

Mình phải nói cho cả thành phố Giang Thành biết được chân tướng sự việc này.

Vì vậy bất luận thế nào thì mình đều phải ra khỏi đây.

Ánh mắt của Lâm Doãn Nam dần kiên định hơn. Chỉ thấy cô ta đứng lên rồi đặt điện thoại trong ngực đi về phía cửa phòng. Tiếp đó, cô ta giơ tay ra đập lên cửa phòng.

“Bộp! Bộp!”, ánh mắt Lâm Doãn Nam lạnh lùng, nói với giọng vô cùng bình thản: “Chị Trương! Chị đi nói với bố tôi”.

“Nếu như không mở cửa cho tôi ra ngoài thì các người sẽ nhìn thấy cái xác lạnh băng của tôi”.



Ở dưới tầng, trong phòng khách của nhà họ Lâm…

Trên dưới nhà họ Lâm, già trẻ gái trai đều ngồi đầy bàn. Lúc này, sau khi ăn cơm xong mọi người ngồi nghiêm chỉnh đợi gia chủ lên tiếng.

Mặc dù đông người nhưng sau khi ăn cơm xong không ai thì thầm to nhỏ gì, vì vậy lúc này trong phòng im lặng như tờ.

Lâm Chính Nguyên ngồi ở vị trí chính của bàn ăn cuối cùng cũng đặt bát đũa xuống, quét nhìn mọi người rồi mới nghiêm túc nói: “Ăn xong rồi, mọi người giải tán đi”.

Nói xong, mọi người mới bắt đầu rời đi.

Sau đó, Lâm Chính Nguyên khoát tay, lão quản gia ở bên cạnh lập tức lên trước cung kính khom người, đợi Lâm Chính Nguyên nói.

“Doãn Nam thế nào rồi, tỉnh chưa?”

Lão quản gia đáp: “Thưa gia chủ! Trước khi ăn cơm, chị Trương có đến nói, cô chủ đã tỉnh rồi ạ”.

Lâm Chính Nguyên khẽ chau mày, hỏi lại: “Tỉnh rồi sao?”

“Con bé vẫn chưa ăn cơm, ông đến nhà bếp mang món mà Doãn Nam thích ăn rồi đi cùng tôi đến đó xem sao”.

Lão quản gia nghe thấy vậy thì khẽ cười rồi đáp: “Vâng! Thưa gia chủ”.

“Xem ra gia chủ vẫn quan tâm đến cô chủ”.

Lâm Chính Nguyên chỉ nhếch mép lên, không nói gì rồi đi thẳng lên tầng.

Con gái của mình thì tất nhiên phải quan tâm rồi. Nhưng lần này nó phạm lỗi quá lớn, không dạy dỗ thì còn ra gì nữa.

“Thường ngày Doãn Nam được nuông chiều nên có thể làm những gì mình thích, nếu như lần nào cũng thế thì gia huấn của nhà họ Lâm còn ra gì”.

Không bao lâu, ông ta đi đến trước cửa phòng của Lâm Doãn Nam.

Thật không ngờ, chị Trương vốn phải đứng trước cửa phòng, giờ đây thần sắc căng thẳng.

Ngay lập tức, Lâm Chính Nguyên chau mày lớn bước đi tới.

Lão quản gia ở bên cạnh thấy lòng nặng trĩu, thầm kêu không ổn, sau đó vội đi theo.

“Chị Trương! Chị nói với bố tôi”.

“Nếu như không mở cửa cho tôi ra ngoài”.

“Các người nhìn thấy sẽ là một thi thể lạnh băng đấy”.

Giọng nói vang vọng cùng với tiếng đập cửa mạnh nên lúc này sắc mặt Lâm Chính Nguyên trầm xuống.

Con mất dậy này…

Cô chủ nhà họ Lâm thì không muốn làm, tự dưng chạy ra ngoài làm nhân viên ở cục gì gì đó. Kết quả là làm không được bao lâu thì từ chức rồi đến làm ở tổ tác chiến kinh tế.

Lễ tết hay bất cứ ngày gì cũng không về nhà cúng bái tổ tiên, lúc đó nể tình tuổi nhỏ nên bỏ qua.

Nhưng bây giờ bị Lục Chấn Hoa gọi điện thoại đến nhà tố cáo rồi mà vẫn không nghe lời, vẫn làm theo ý mình như vậy.

Bây giờ còn dám nói ra kiểu này, đúng là gia môn bất hạnh!

“Tao muốn nhìn xem mày làm thế nào cho tao nhìn thấy thi thể lạnh băng”.

Chị Trương ở trước cửa phòng nghe thấy giọng quát phía sau, vừa quay người lại thì gặp Lâm Chính Nguyên sầm mặt lại nên sợ đến mức quỳ sụp xuống đất.

Sau đó chỉ nghe thấy chị Trương lắp bắp nói: “Gia… Gia chủ… Cô… Cô chủ…”.

“Không cần cô phải nói lại lần nữa”, Lâm Chính Nguyên trực tiếp cắt lời rồi trầm giọng nói: “Tôi nghe thấy hết rồi, con mất dạy này, đúng là nỗi sỉ nhục của nhà họ Lâm”.

“Doãn Nam! Những chuyện trước đây mày làm tao đều nhắm mắt cho qua, không can thiệp quá nhiều vào công việc của mày”.

“Trước đây do tuổi mày còn nhỏ, có chút ngang bướng thì có thể bỏ qua nhưng bây giờ mà vẫn còn dám như vậy”.

“Thật không ngờ bây giờ mày lại hỗn láo như thế. Xem ra, bình thường tao nuông chiều mày quá rồi”.

Ông ta đi đến trước cửa phòng rồi quát vào bên trong: “Gia phải có gia quy, nếu không thì còn ra thể thống gì nữa”.

“Nếu đến bây giờ mày vẫn còn không biết hối cải thì mày sẽ bị nhốt trong đó cả đời”.

“Khi nào nghĩ kỹ rồi thì ra”.

Lâm Chính Nguyên nói xong định xoay người rời đi thì nhìn thấy cơm mà mình thương xót con gái nên dặn lão quản gia mang đến.

Cơm?

Như vậy mà còn đòi ăn cơm?

Lập tức, ông ta tức giận rồi hất đổ hết cơm.

Lúc này, tiếng bát vỡ đầy đất, thức ăn cũng rơi vãi.

“Không biết lỗi”.

“Thì không cho nó ăn cơm”.

“Đến khi nào nhận lỗi mới thôi”.

Lâm Chính Nguyên phẫn nộ quát, tức đến mức ngực phập phồng khó thở.

Chị Trương sợ chết khiếp, thật không ngờ gia chủ lại nổi nóng như vậy. Chị Trương lại quỳ trước mặt Lâm Chính Nguyên rồi cầu xin: “Gia… Gia chủ! Xin đừng tức giận, tính cách của cô chủ chả nhẽ tôi lại không hiểu sao?”

“Từ nhỏ cô chủ làm việc luôn nói một là một, tính tình giống y gia chủ vậy”.

“Hơn nữa, cô chủ đã một ngày một đêm không ăn gì rồi, ban nãy còn đập cửa nhưng giờ thì không. Chứng tỏ là cô chủ đã biết sai rồi”.

“Gia chủ… Hay là… Hay là gia chủ thả Doãn Nam ra đi, tôi sợ… Tôi sợ Doãn Nam làm thật thì…”.

“Nếu như Doãn Nam có gì bất trắc, vậy thì chuyện liên hôn…”.

Liên hôn?

Nghe thấy vậy, hai mắt Lâm Chính Nguyên nheo lại rồi chau mày. Chưa nói đến sức khỏe của con gái, quan trọng là lần liên hôn này ảnh hưởng rất lớn, không thể coi thường.

Nếu không thì cũng không ép Lâm Doãn Nam về như vậy.

Nói cho cùng, vì nhà họ Lâm nên đành phải để Doãn Nam chịu thiệt chút vậy.

“Haiz!”, Lâm Chính Nguyên thở dài một hơi.

“Thôi bỏ đi! Bất luận thế nào thì nó cũng là con gái của Lâm Chính Nguyên tôi”.

Lúc này, ông ta đi lên trước, nhẹ nhàng nói vào trong phòng: “Doãn Nam à! Ban nãy bố thật sự nóng giận quá nên nói mấy lời đó. Con coi như không nghe thấy nha, biết chưa con?”

“Nhưng con thật sự phạm sai lầm rồi, nếu sai thì phải nhận”.

“Bây giờ bố hỏi con, con đã biết mình sai chưa?”

Nhưng không ngờ…

Hồi lâu vẫn không nghe thấy trong phòng truyền lại âm thanh gì.

Chị Trương không kìm được, khẽ gõ cửa sốt sắng nói: “Doãn Nam! Nghe lời chị Trương đi”.

“Mau xin lỗi bố đi, Doãn Nam”.

Nhưng… Hồi lâu mà trong phòng vẫn không truyền ra âm thanh gì.

Nghĩ đến câu nói cuối cùng của Lâm Doãn Nam ‘thi thể lạnh băng…’, trong lòng chị Trương run rẩy.

“Không phải… Xảy ra chuyện rồi đấy chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play