Trong nhà họ Vu, cách đây không lâu vẫn còn là nơi tràn đầy sức sống nhưng hiện giờ lại tồi tàn như vậy.

Cây cối um tùm thì lúc này đổ sập hết xuống, vách tường thì xuất hiện những lỗ lớn, trên đất thì dấu chân ở khắp nơi, dường như nơi này từng bị dỡ bỏ.

Trưởng thôn tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra, theo bản năng dùng tay sờ sau gáy mình.

Gã nhìn sân không một bóng người mà có chút đờ đẫn.

Gã chậm rãi chống tay trên đất rồi ngồi dậy, cúi đầu nhắm mặt lại, đau đớn sờ lên đầu mình.

Ôi… Đầu tôi đau quá!

Đã xảy ra chuyện gì thế này?

Gã vặn cổ một cái, dường như nhớ lại lúc mình ở nhà hàng… Xử lý công việc, sau đó…

Sau đó…

Gã kinh ngạc, một giây sau đó gã như nhớ lại toàn bộ.

Gã vội quay đầu lại nhìn.

A Bưu!

Vu Quý ngay lập tức cảm thấy hơi thở gấp gáp như muốn ngất đi.

Chỉ thấy đứa cháu mình cưng chiều nhất toàn thân máu me, nằm nhoài trên đất, dường như không còn thở nữa.

Vu Quý hoảng sợ lật người hắn ta lại, dùng tay đặt lên trên mũi.

Cũng may là vẫn còn thở, Vu Bưu vẫn chưa chết.

Vu Quý vỗ lên mặt Vu Bưu, thần sắc hoảng loạn. Gã sợ đứa cháu của mình sẽ…

Cuối cùng, một lúc lâu sau đó…

“Khụ, khụ, khụ…”, Vu Bưu ho khan rồi tỉnh lại. Nhìn thấy cháu mình không sao thì Vu Quý mới thở phào nhẹ nhõm.

“Chú ơi! Cháu… Cháu đau quá…. Chân cũng đau”, Vu Bưu khóc lóc nói với Vu Quý.

Vu Quý nhìn bộ dạng cháu mình thê thảm, còn cả cảnh tượng mình bị ép quỳ xuống xin lỗi mà trong lòng nổi lên lửa giận, càng lúc càng nhiều hơn…

Nghĩ đến việc trước khi đi Vu Kiệt có nói là mình phải lấy ra hai mươi triệu tệ.

Nhưng số tiền đó đã ở trong tay hội trưởng Lý của hội thương nghiệp Vạn Hải.

Hừ!

Nghĩ đến đây, Vu Quý không kìm được mà hừ lạnh một tiếng.

Dám động vào hội trưởng hội thương nghiệp thì mày sẽ không biết mày chết như thế nào đâu.

“A Bưu! Cố gắng lên! Bây giờ chú sẽ gọi điện thoại!”

“Dám động đến số tiền đó, hội trưởng sẽ không đồng ý đâu”.

“Đến lúc đó sẽ để người của hội trưởng đánh gãy chân thằng khốn Vu Kiệt trước mặt cháu”.

Vu Quý nắm chặt bả vai Vu Bưu, trong ánh mắt đều là tia máu, thấp giọng nói.

Nói xong, gã lấy điện thoại ra gọi. Gã muốn mượn sức mạnh của hội trưởng hội thương nghiệp Vạn Hải để xử lý Vu Kiệt.

“Alo? Sao vậy…?”, điện thoại vừa bắt máy thì giọng nói của hội trưởng truyền đến.

Vu Quý lập tức ngồi nghiêm lại, sốt sắng nói: “Hội trưởng Lý! Không xong rồi ạ! Có thằng ranh muốn chúng ta phải bỏ số tiền hai mươi triệu tệ…”.

Hội trưởng Lý nằm ngủ trên ghế, vừa nghe thấy hai mươi triệu tệ thì lúc này lập tức mở mắt ra, chau mày hỏi: “Thằng ranh này muốn làm gì với số tiền hai mươi triệu tệ đó của tôi?”, hội trưởng Lý lớn tiếng quát.

“Có thằng tên là Vu Kiệt! Nó là người của thôn Vu Gia, hôm nay đến tận nhà tôi đòi tiền”, Vu Quý nói xong mà cảm nhận được rõ hơi thở gấp gáp từ hội trưởng Lý.

“Mẹ kiếp! Ông là đồ phế vật sao? Từ lúc nào chuyện nhỏ như này lại phiền đến tôi vậy?”

Thấy hội trưởng Lý sắp nổi nóng nên Vu Quý vội lên tiếng giải thích: “Hội trưởng Lý không biết rồi, thằng đó thân thủ không tầm thường đâu”.

“Hắn ra tay đánh gãy chân của cháu tôi, ra tay đánh vệ sĩ của tôi…”.

“…”, Vu Quý liên tục nói về Vu Kiệt, nào là thân thủ thế nào, nào là ngông cuồng hống hách.

Nhưng gã không biết rằng, hội trưởng Lý lại không có chút hứng thú gì với những điều này.

Hội trưởng chỉ cảm thấy khinh bỉ với những gì mà Vu Quý nói. Ông ta chỉ cười, khóe miệng giật giật: “Đủ rồi! Phiền chết đi được! Chẳng qua cũng chỉ là thằng nhà quê thôi, đến cái loại nhãi nhép như vậy mà cũng không đánh nổi, lại còn mặt mũi tìm đến tôi?”, không đợi Vu Quý nói xong, hội trưởng Lý đã ngắt lời gã.

Trong mắt ông ta, cái kẻ tên là Vu Kiệt không khác gì với đám nông dân và dân công đến đòi tiền nhưng ban nãy đã bị đuổi ra khỏi cửa của hội thương nghiệp.

Đều là những loại đến đòi tiền thôi…

Đều như những con kiến có thể di chết bất cứ lúc nào…

Đối phó với họ, nó đơn giản như bóp chết con kiến. Vậy mà trưởng thôn này lại không làm nổi, chẳng trách chỉ có thể bỏ tiền ra làm trưởng thôn vô dụng.

Hội trưởng Lý nể mặt trưởng thôn chủ động mang đến hai mươi triệu tệ nên lúc này mới không trực tiếp cúp điện thoại. Nếu không, dựa vào tính cách của ông ta thì trưởng thôn đã không có cơ hội nói câu thứ hai rồi.

Vu Quý thấy hội trưởng Lý không tin thì lập tức hoảng loạn, toát hết mồ hôi rồi ấp úng nói: “Tên… Tên Vu Kiệt này… Nó… Nó… Nó…”.

Càng sốt sắng gã càng nói không nên lời, mặt gã cũng đỏ bừng lên.

Gã sốt ruột định giải thích Vu Kiệt là kẻ mình không xử lý được. Nhưng lời nói đến miệng rồi mà cứ ấp úng không nói được.

“Vu Quý!”, âm thanh quát lớn rống lên trong điện thoại.

Vu Quý thấy trong lòng nặng trĩu, biết hội trưởng Lý ở đầu dây bên kia đang phẫn nộ.

“Mẹ kiếp! Ông đang giỡn với tôi sao?”, giọng nói kéo dài, nghe qua điện thoại mà Vu Quý cũng có thể cảm nhận được lửa giận của hội trưởng Lý.

Haiz!

Kệ đi!

Vu Quý giơ tay lên vỗ mạnh vào mồm mình, lực tát này suýt nữa khiến mồm gã tê dại.

“Hội trưởng… Hội trưởng… Tôi…”, quả nhiên lúc này Vu Quý như có dũng khí nói hơn.

“Thằng khốn đó vô cùng ngông cuồng, nó còn nói mấy lời độc”.

“Nó nói là hôm nay nếu không đưa tiền ra thì… Thì…”.

“Hội trưởng sẽ không xong với nó…”.

Vu Quý đã nói dối…

Vu Kiệt có nói là chuyện này sẽ không xong đâu nhưng anh không hề đổ lên đầu hội trưởng.

Vu Quý nói dối vì, gã biết hội trưởng là người như thế nào? Chắc chắn ông ta sẽ không tha cho Vu Kiệt.

“Ha ha…”, đầu dây bên kia truyền lại tiếng cười khinh bỉ của hội trưởng.

Không xong ư? Đúng là nực cười!

Cả Giang Thành này không có mấy ai dám nói như này với ông ta. Chỉ là một tên phế vật mà cả gan nói giọng này.

Còn nói là không xong với hắn sao?

Hội trưởng Lý cười mà cảm nhận suýt nữa rơi răng ra ngoài.

Dù sao thì hai mươi triệu tệ ở trong tay mình, nếu giỏi đánh nhau thì cho đám phế vật đó đánh với nhau đi.

Hội trưởng Lý dường như nghe thấy chuyện cười lớn nhất trên đời, lúc này dần dần bình tĩnh lại.

“Trưởng thôn! Ông tự xử lý đi!”

“Người… Tôi sẽ không cho ông”.

“Tiền thì càng không có”.

“Tút!”, đầu dây bên kia báo bận.

Hai chú cháu đưa mắt nhìn nhau, dường như có một quả mìn nổ trong lòng Vu Quý.

Hự? Không phải hội trưởng Lý định phủi sạch mối quan hệ đấy chứ?

“Không… Không thể nào? Làm sao có thể?”, Vu Quý lắc đầu, không chịu tin.

Gã lại lấy điện thoại ra gọi nhưng: “Xin lỗi! Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận…”.

Xoẹt!

Cúp máy rồi sao?

Sao có thể thế được?

Vậy thì hai mươi triệu tệ kia?

“Mẹ kiếp!”

“Đồ chó chết!”, Vu Quý hung hăng nhổ ra ngụm nước bọt.

Lúc Vu Quý đang nghĩ làm sao để xử lý chuyện này thì người đàn ông bên ngoài cửa ôm ngực chạy vào, thần sắc hoảng loạn, lớn tiếng nói: “Trưởng… Trưởng thôn… Đám dân làng kia dẫn tên đó đến đây rồi”.

Cái gì?

Dân làng!

Còn dẫn cả thằng ranh đó đến ư?

Quá dễ hiểu, đám dân làng kia tiếp theo sẽ định làm gì?

Vu Quý lại hoảng loạn rồi hét lớn với người đàn ông kia: “Người đâu, mau đến đây bảo vệ tôi… Không được chạy… Mẹ kiếp! Các người đừng có chạy”.

Nhưng, chưa đợi Vu Quý nói xong thì tên kia đã chạy xa rồi.

Chạy rồi! Mọi người chạy hết rồi!

Vu Quý nhìn ‘cơn mưa bão’ sắp ập đến cửa nhà mình.

Gã lấy điện thoại, định nhấc gọi số điện thoại của hội trưởng.

Không ngờ, âm thanh đó lại một lần vang lên: “Xin lỗi! Số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy…”.

Vu Quý thấy vô cùng phẫn nộ. Gã không hoảng loạn nữa mà nhìn chằm chằm vào cửa.

Được lắm!

Lý Giang Đào!

Ông bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play