Mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trên thực tế lại đang đối mặt với bão tố điên cuồng.
Chỉ là…
Nhà họ Dương không biết.
Vu Kiệt…cũng không biết.
Mà…
Tại Hương Thành.
Bắt đầu từ thời điểm nhà họ Mạnh rơi đài, miếng thịt mỡ Hương Thành lập tức bị các gia tộc tại Đông Lục xâu xé.
Trận chiến trong thinh lặng này đang diễn ra một cách căng thẳng, trong bóng tối, ai cũng không chịu nhường ai.
Trong đó, thu hoạch lớn nhất thuộc về kẻ mà hôm đó muốn chạy đến kiếm một chén canh, nhưng cuối cùng lại sớm nhận được tin tức tháo chạy – gia chủ nhà họ Vương.
“Gia chủ Vương, chúng ta thật sự phải làm như vậy?”
Một người đàn ông cường tráng diện vest đen thẳng thớm, thở hổn hển xách túi lớn túi nhỏ đuổi theo sau gia chủ nhà họ Vương.
“Đồ ngu! Chẳng phải nói nhảm à, nhanh lên đi!”
Gia chủ Vương đi phía trước người đàn ông kia, vẻ mặt ông ta vô cùng khẩn trương, bước đi như bay, hận dưới chân không có một bộ bánh xe lửa để phóng đi cho nhanh.
Rẽ ngoặt, hai người đến trước cửa phòng bệnh.
Gia chủ Vương dừng chân trước cửa phòng, phủi phủi áo của mình, rồi hắng giọng một cái.
Ông ta bày ra một nụ cười tươi tắn, sau đó gõ cửa bước vào.
Vừa vào cửa, nét cười trên mặt Gia chủ Vương liền cứng lại.
Cả căn phòng bệnh toàn người là người, tất cả đều mang theo quà cáp, tiền bạc, có người còn cầm theo hợp đồng nữa chứ.
“Các vị, xin hãy trở về hết đi!”
Dương Chấn Hoa ngồi bên cạnh cháu trai nhà mình là Dương Kiếm, vẻ mặt bình thản.
“Cháu của tôi vẫn chưa tỉnh, bác sĩ nói nó cần phải nghỉ ngơi thêm”.
“Xin đừng như vậy, ông chủ Dương!”
“Ông chủ Dương à, chúng tôi đều mang theo thành ý đến đây đấy!”
“Đúng vậy, chuyện hai ngày trước đều là hiểu lầm…hiểu lầm mà thôi!”
“…”
Nghe thấy chủ nhân ra lệnh đuổi khách, đám người kia luống cuống, vội tranh nhau lên tiếng giải thích.
“Dương Sơn, bảo bọn họ cút hết ra ngoài cho bố”.
Dương Chấn Hoa cũng không có ý định đáp lại, thầm cười lạnh.
Nói dễ nghe thật, đêm đó bọn người này đã làm gì hả?
Tưởng rằng mua ít quà cáp, nói mấy lời dễ nghe là có thể cho qua mọi chuyện à?
Nhà họ Dương cũng không phải ăn mày!
Dương Sơn phất tay, một đám bảo vệ của nhà họ Dương vội chạy đến mời đám đông ra ngoài.
Ra cửa, còn có người muốn tiến lên “bắt quàng làm họ”, nhưng chưa mở miệng đã bị Dương Sơn ngắt lời.
“Còn chưa cút đi à?”
Ánh mắt ông ta vô cùng nghiêm khắc, giọng điệu lạnh lùng, hệt như một khối băng, khiến cho người ta kinh sợ.
Gia chủ Vương đứng đằng xa suy tính một phen, cuối cùng quyết định tiến lên.
“Gia chủ Dương, tôi…”
Không đợi ông ta nói hết câu, Dương Sơn đã cắt ngang: “Cút!”
Dương Sơn lạnh lùng nhìn về phía Gia chủ Vương, trong phút chốc khiến ông ra lạnh run.
“Không bằng xem thử quà mà tôi muốn tặng cho gia chủ Dương trước đã”.
Nói xong, Gia chủ Vương lấy ra một tấm sơ đồ và tư liệu đưa đến trước mặt Dương Sơn.
“Đây chính là miếng đất tốt nhất thuộc tài sản của nhà họ Mạnh, là nơi kết nối khu vực Đông Lục và những cứ điểm giao thông quan trọng của thủ đô”.
Dương Sơn xem sơ đồ, Gia chủ Vương đứng bên cạnh lẳng lặng quan sát, khóe miệng không ta khẽ nhếch lên.
“Có điều khu đèn đỏ không thể tiếp tục, nhưng…một nơi tốt như vậy, làm gì mà không sinh lợi chứ?”
Ánh mắt tham lam của Gia chủ Vương nhìn chằm chằm vào Dương Sơn, đây là thứ mà ông ta đã bỏ ra rất nhiều tiền mới có được.
Giờ lấy ra nịnh nọt, nhưng vẫn cảm thấy có hơi nuối tiếc.
“Ha ha! Vậy thì sao?”
Dương Sơn chẳng hề để tâm.
Trong đầu ông ta chợt lóe lên một suy nghĩ, thậm chí, ông ta đã nghĩ kỹ nên làm gì với miếng đất này để có thể thu được lợi nhuận lớn nhất trong tương lai.
Gia chủ Vương cười mà không nói, lấy ra hợp đồng, thì thầm bên tai Dương Sơn.
“Gia chủ Dương, chỉ cần ông ký vào đây, miếng đất này chính là của ông”.
Nói xong, Gia chủ Vương nhìn Dương Sơn bằng ánh mắt khẳng định.
“Sao tôi có thể tin ông?”
Dương Sơn tỏ vẻ nghi vấn, nghiêm nghị hỏi.
“G
ia chủ Dương, ông có chỗ không biết, ở Đông Lục này, ngày thường nhà họ Mạnh rất khinh người, lần này nhà họ Dương ra tay tiêu diệt họ Mạnh, khiến cho những gia tộc…nhỏ chúng tôi đều cảm ơn từ tận đáy lòng!”
“Lại nói, đây vốn dĩ nên là chiến lợi phẩm của nhà họ Dương mới đúng”.
“Gia chủ Dương, không nói nữa, tôi còn có việc phải đi, hợp đồng này…ông cầm…”
Gia chủ Vương nịnh hót một phen, sau đó tìm cớ bỏ đi.
Để lại một mình Dương Sơn cầm hợp đồng đứng ở cửa.
Dương Sơn híp mắt, bán tín bán nghi cầm hợp đồng quay vào phòng bệnh.
“Sao vậy? Lần này lại có ai tặng gì nữa à?”
Trái lại, ông cụ Dương rất nhàn nhã, ngồi cạnh bàn ngâm trà.
“Chính là miếng đất khu đèn đỏ trước kia của nhà họ Mạnh”.
“Hử?”
Mắt Dương Chấn Hoa sáng lên, tỏ vẻ hứng thú.
“Miếng đất kia quả thực không tệ, có thể mời luật sư đến xem một chút”.
“Có vài miếng đất thuộc tài sản của nhà họ Mạnh cũng không tệ, cứ nhận đi”.
Dương Chấn Hoa ngẩm nghĩ, khóe miệng nhếch lên, hiển nhiên, những tài sản… còn sót lại này của nhà họ Mạnh quả thực rất nổi tiếng.
Mà lại, với tư cách là tiền lãi, nên lấy!
“Được, con biết rồi, thưa bố!”
Dương Sơn gật đầu đáp, nếu ông cụ nhà mình đã đồng ý thì không có vấn đề gì nữa, việc còn lại cứ để ông ta lo liệu.
…
Sau vụ việc xảy ra ở bệnh viện, nhà họ Dương và Vu Kiệt, hai cái tên này đã hoàn toàn khắc sâu trong tâm khảm của toàn bộ những nhân vật nổi tiếng thuộc nhiều tầng lớp tại Hương Thành.
Một cuộc điện thoại, nhẹ nhàng đánh sụp nhà họ Mạnh – một gia tộc thượng lưu danh tiếng tại Đông Lục.
Một người, trực tiếp đạp gãy hai chân của cậu cả Mạnh Long nổi danh tại Đông Lục.
Một ánh mắt trong đêm hôm đó khiến bộ trưởng bộ tác chiến sợ run.
Người đó…là Vu Kiệt!
Có người tò mò đi điều tra thử, liền phát hiện người này thoạt nhìn bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng thực chất lại có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Dương ở Ninh Thành, cùng nhà họ Đổng ở Giang Thành, không thể khinh thường.
Lần này, thu hoạch lớn nhất chính là nhà họ Dương đến từ Ninh Thành, phần lớn tài sản cùng những dự án không tệ của nhà họ Mạnh đều chảy vào túi nhà họ Dương.
Thế nhưng, cây to đón gió.
Một cơn bão lớn đang từ từ hình thành mà không ai hay hay biết.
Trong thinh lặng, nó đã tiến đến gần.
…
Hôm nay, thủ đô nắng vàng rực rỡ, khó có được một ngày đẹp trời, không như mấy hôm trước, mưa dầm không ngớt.
Sân nhà họ Lý.
Lão Ưng sải từng bước gấp gáp mà nặng nề, rẽ ngoặt, đi vào sân.
Lúc này, ông cụ Lý đang nằm đung đưa trên ghế, nhắm mắt, nhàn nhã phơi nắng.
“Ông chủ, cậu chủ đã giải quyết xong những chuyện cần thiết tại Hương Thành, làm việc quyết đón, rất có phong thái của ông chủ lúc còn trẻ!”
Nghe thấy Lão Ưng thành khẩn cúi người tán dương mình, khóe miệng ông cụ Lý từ từ nhếch lên tạo thành một nụ cười hài lòng, nhưng ông vẫn không mở mắt ra.
“Ừm, đứa nhỏ Tiểu Kiệt này không tệ!”
“Giải quyết mọi việc rất ổn thoả, khiến người ta cảm thấy thoải mái trong lòng”.
“Đúng rồi, có để lộ thân phận không?”
Ông cụ Lý quay đầu, bình tĩnh hỏi, nhưng mắt ông vẫn nhắm nghiền như cũ.
“Xin ông chủ cứ yên tâm, sau khi người của tổ tác chiến Hương Thành giải người đi, người do Mật Điệp Tư phái đên đã dọn dẹp sạch sẽ hiện trường”, Lão Ưng cung kính nói.
“Ừm…”
Ông cụ Lý hài lòng gật đầu, nằm trở lại, đặt đầu vào vị trí lúc nãy, điều chỉnh sao cho thoải mái nhất.
Lão Ưng là một người cẩn thận, từ trước tới nay, anh ta làm việc luôn khiến ông cụ Lý cảm thấy yên tâm.
Tiếp tục điều chỉnh đầu, nhưng bất kể có làm thế nào, ông cụ vẫn không thể có được vị trí thoải mái như lúc ban đầu, nên đành thôi, ngồi dậy.
Thế nhưng, đúng lúc này, ông cụ vừa định đứng dậy thì đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng, ông đỡ lấy đầu, cả buổi vẫn không thể nâng người dậy.
Thấy thế, Lão Ưng vội bước lên đỡ lấy ông cụ Lý, lo lắng hỏi.
“Ông chủ!”
Ông cụ Lý khoát tay, vừa định mở miệng bảo Lão Ưng không cần lo lắng, có thể là đứng dậy đột ngột nên mới chóng mặt, không phải chuyện to tát gì.
Nhưng…
Ngay khi ông vừa mở miệng, một ngụm máu tươi trào ra.
Theo sau đó là một trận ho khan, mãi vẫn không ngừng…
“Ông chủ… Ông chủ…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT