Dương Cẩm Tú cúp máy xong thì ngồi xổm xuống bên cạnh tường.
“Cô Dương? Cô không sao chứ?”
Trịnh Long nhìn thấy sắc mặt của Dương Cẩm Tú thì bị dọa cho sợ hãi, không khỏi lo lắng mà hỏi một câu.
Dương Cẩm Tú nghe thấy Trịnh Long hỏi, cô dần bình tĩnh lại và lau nước mắt.
“Tôi không sao...”
Ngay khi giọng nói khàn khàn phát ra, cô lập tức cau mày, cúi đầu...
Là khóc rất lâu rồi sao?
Hic...
Đau quá!
Trịnh Long thấy vậy thì ánh mắt trở nên ngưng trọng: “Không phải là bị viêm amidan rồi đó chứ!”
“Cô Dương, tôi đi rót cho cô một cốc nước nóng, cô chờ một chút nhé”.
Dương Cẩm Tú gật đầu, vì họng bị khàn nên không thể nói thành tiếng.
Trịnh Long vượt qua những người bảo vệ đang kêu gào dưới mặt đất.
Đi về phía máy nước nóng của bệnh viện...
Dương Cẩm Tú thấy Trịnh Long sẽ không thể trở lại trong thời gian ngắn, bèn đứng dậy ngồi vào ghế chờ ở cửa.
Nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, đầu cô bắt đầu nhức nhối.
Cô thật sự quá mệt mỏi rồi.
Dần dần, mí mắt ngày càng nặng, đôi mắt đột ngột cụp xuống, cuối cùng cô thiếp đi lúc nào không hay.
...
“Bịch bịch...”
Bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
“Đêm nay thật là ồn ào, có còn để cho ai khác ngủ nữa không!”
Người nhà một bệnh nhân thức dậy, lầm bầm không hài lòng.
Trịnh Long đang lấy nước ở khu phòng bệnh, nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân thì cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không quay lại nhìn.
“Ai da, cô còn không biết sao, những người đó là người của cậu chủ Mạnh Long nhà họ Mạnh, không biết vì sao lại đến đây, tối nay cô tốt nhất ở trong phòng đừng có ra ngoài!”
Một người nhà bệnh nhân khác thở dài nói.
Cậu chủ Mạnh Long!
Không hay rồi~!
Cô Dương!
Trịnh Long đến nước cũng không kịp lấy, vội vã chạy về hướng phòng phẫu thuật...
“Ê, tên nhóc này chạy cái gì mà chạy, nước còn chưa lấy nữa!”
“Đừng quan tâm đến người ta nữa, quay về đi ngủ thôi!”
...
Gần 100 tên côn đồ cầm gậy sắt đang hùng hổ tiến về phía phòng phẫu thuật.
Hành lang chật ních người đứng trong bóng tối, lâu lâu lại đá văng những người bảo vệ nằm cản đường.
Khi những người lính đánh thuế với súng thật đạn thật đi đến, những tên côn đồ này dần tách ra thành một đường.
Đi đến cuối đường, 2 tên lính đánh thuê phía trước đi về hai phía, một gã công tử miệng ngậm điếu thuốc, trên mặt nở nụ cười điên cuồng đi đến.
“Mạnh Long!”
Bác sĩ Trần rụt rè ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đang đến là Mạnh Long thì vội vã muốn chạy đến nịnh nọt.
Hắn ta vội vàng hét ầm lên, không bò trên đất cũng không giả điên nữa.
Hắn nhanh chóng đứng dậy, loạng choạng chạy đến bên cạnh Mạnh Long, nắm lấy tay hắn ta.
“Mạnh Long à, cuối cùng anh cũng đến rồi, anh không biết tên khốn kiếp này ngông cuồng cỡ nào đâu, hắn... hắn...”
Không đợi bác sĩ Trần nói xong, Mạnh Long đã giơ chân đạp hắn ta đi.
“Cút ngay! Đừng con mẹ nó động vào ông đây!”, hắn ta đưa tay phủi phủi quần áo của mình.
“Cậu chủ Mạnh à, tôi đã làm theo những gì anh nói, nào biết nửa đường lại có một thằng điên xông ra, vừa đánh vừa mắng chúng tôi”.
“Cậu chủ Mạnh anh xem đi, còn có cả đám bảo vệ nữa”.
“Thằng khốn đó rất hung hăng, không nói gì đã lao vào đánh người!”
“Hắn đúng là không coi cậu chủ Mạnh ra gì!”
“Đội trưởng đội bảo vệ anh nói xem có đúng không? Bây giờ cậu chủ Mạnh ở đây, đem theo nhiều người như vậy, còn có vũ khí, chúng ta còn phải sợ thằng nhãi đó sao!”
Vừa nói, bác sĩ Trần vừa nháy mắt với đội trưởng đội bảo vệ.
Đội trưởng đội bảo vệ cũng không hơn gì bác sĩ Trần, hắn ta hiểu rõ người đàn ông kia đáng sợ như thế nào.
Nhưng mà...
Hắn ta quay đầu nhìn đám lính đánh thuê với súng thật đạn thật bên cạnh Mạnh Long.
Đúng là, hắn ta biết về sức mạnh của Mạnh Long.
Còn về người đàn ông đó, cho dù có giỏi đến đâu, nhanh đến thế nào, chẳng nhẽ có thể nhanh hơn súng đạn hay sao?
Đội trưởng bảo vệ dần cảm thấy tự tin, hắn ta không còn quỳ nữa, đứng dậy đến bên cạnh Mạnh Long.
“Cậu chủ Mạnh! Bác sĩ Trần nói đều là sự thật, thằng nhóc đó không biết tốt xấu!”
“Chúng tôi đã nói rất nhiều lần về thân phận của anh, không ngờ thằng đó vẫn không quan tâm, còn nói...”
Hắn ta cúi đầu, không dám nói tiếp.
Mạnh Long nhướng mày, hít sâu một hơi thuốc lá, khóe miệng hơi cong lên, có chút khinh thường, sắc bén nói: “Hắn còn nói gì nữa?”
Đội trưởng đội bảo vệ liếc nhìn bác sĩ Trần, bác sĩ Trần lập tức hiểu ra, vội vã nói.
“Thằng đó nói anh... nói anh chính mà một...”
Tim hắn ta khẽ giật thót.
Hắn nhắm mắt, liều mạng.
“Nói anh là một tên phế vật!”
“Chính là một con sâu, nói có dẫn đến cả trăm người hắn cũng dễ dàng bóp chết!”
“Hắn còn nói, anh phải trả một cái chân cho Dương Kiếm, trả một cái giá đau đớn...”
Mạnh Long hít mạnh một hơi thuốc, dập tàn thuốc dưới chân, hừ lạnh.
“Hắn ta đúng là chán sống rồi!!!”
“Còn muốn tao phải trả giá đắt? Haha, đây là lần đầu tiên có người ở Hương Thành này dám nói với tao câu này, hắn ta đâu? Không phải nói đang ở cửa phòng phẫu thuật sao?”
“Cậu chủ Mạnh nhìn kìa!”, bác sĩ Trần quay đầu lại, chỉ vào Dương Cẩm Tú đang ngủ trên ghế.
Hắn ta hiểu rằng, người phụ nữ này rất quan trọng với Vu Kiệt, nếu như bị cậu chủ Mạnh...
Biểu cảm của tên đó nhất định rất phong phú.
“Đây chính là người phụ nữ của tên đã đánh bị thương đàn em của anh, hình như là em gái của Dương Kiếm”.
Theo hướng tay chỉ của bác sĩ Trần, Mạnh Long nhìn thấy Dương Cẩm Tú đang ngủ say trên ghế.
Dáng ngủ của cô thật mềm mại, xinh đẹp, đường cong của cơ thể... thật khiến người ta sảng khoái. Lòng Mạnh Long cảm thấy kích thích, khuôn mặt của Dương Cẩm Tú mịn màng, làm người ta không nhịn được muốn... chạm vào.
Mạnh Long cười xấu xa, bác sĩ Trần đã nhìn thấy toàn bộ biểu cảm của Mạnh Long. Hắn ta khẽ nói nhỏ bên tai Mạnh Long.
“Chỉ cần cậu chủ Mạnh thích, làm gì có cái gì anh không có được chứ?”
Mạnh Long nghe thấy lời đó, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, háo hức muốn chiếm lấy Dương Cẩm Tú.
“Khụ khụ!”
Hắn ta hắng giọng.
“Con mẹ nó quay hết đầu đi cho tao, nghe thấy tiếng động gì cũng không được quay đầu lại!”
Một trăm tên côn đồ nhếch mép cười đểu, biết ý quay đi, bao gồm cả đám lính đánh thuê.
Mạnh Long thấy mọi người đã quay đi thì chậm rãi đi về phía Dương Cẩm Tú đang say giấc nồng với nụ cười khả ố…
“Bốp!”
Ngay khi bàn tay bẩn thỉu của Mạnh Long chuẩn bị chạm vào Dương Cẩm Tú thì Trịnh Long đã đến.
Anh ta mặc dù là một người bình thường đến từ Mật Điệp Tư!
Nhưng…
Vu Kiệt có ơn với anh ta!
Là ơn cứu mạng!
Động vào người thân của Vu Kiệt thì chính là kẻ thù của anh ta~
“Chết đi!”
Bước chân của Trịnh Long khẽ lắc, anh ta dùng hết sức đâm vào người Mạnh Long.
Tiếp đó!
Anh ta nhấc chân đá mạnh về phía Mạnh Long…
Mạnh Long bị đạp bay lên, sau đó bay thành một đường vòng cung, đập mạnh xuống đất!
Hắn ta loạng choạng đứng dậy và gầm lên.
“Con mẹ nó…”
“Ai?”
“Là thằng khốn nào, muốn chết à?”, Mạnh Long trừng mắt, hung tợn nhìn chằm chằm về phía trước.
“Còn không đỡ ông đây dậy…”
Đám côn đồ phía trước lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Trịnh Long đứng trước mặt Dương Cẩm Tú.
Sát khí bừng bừng!
“Mẹ kiếp! Dám đánh tao. Xem ra mày là đàn em của thằng khốn kia, khá lắm, trói thằng súc sinh này lại cho tao!”
Mạnh Long đứng dậy và gầm lên với một giọng nói hung bạo.
Mệnh lệnh vừa hạ xuống, đám côn đồ đồng loạt giơ thanh sắt về phía Trịnh Long.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT