Vương Đào chắp hông, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng rồi đi vào bên trong biệt thự.
Lúc này, vì chuyện xảy ra ban nãy ở bãi đỗ xe nên tâm trạng Dương Lan vô cùng buồn bực ngồi trên ghế sofa, nhìn đám người vẫn đang hô hào ở bãi đỗ xe thì cô ta càng khó chịu.
Đúng lúc này, Vương Đào đi tới cười hỏi: “Sao vậy cục cưng? Buồn bực lắm sao?”
“Đừng nhắc đến nữa, anh không nhìn thấy sao? Con bé Mục Tiểu Vũ… Không ngờ nó lại lái con xe màu tuyết… Nó… Nó ở bãi đỗ xe chế giễu em…”, Dương Lan càng nói càng tức, cuối cùng không biết nên nói gì.
Thấy bộ dạng cô ta như vậy nên Vương Đào thản nhiên nói: “Không sao đâu! Có những chuyện không hề đơn giản như bề ngoài của nó, ai biết được phía sau nó thế nào?”
“Anh Vương! Ý anh là…”, lời của Vương Đào khiến Dương Lan cảm thấy có gì không ổn.
Vương Đào chỉ vào Mục Tiểu Vũ ở bên ngoài cửa và đang từ trên xe xuống, nói: “Chẳng phải em nói cô ta mới tốt nghiệp cấp 3 sao? Em nghĩ mà xem, một cô gái mới tốt nghiệp lại lái con xe như này? Hơn nữa trước đó cô ta còn là người bình thường ở trường, lẽ nào em không thấy kỳ lạ sao?”
“Đúng… Đúng vậy!”, thuận theo suy nghĩ này của Vương Đào, Dương Lan càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn: “Anh Vương! Anh nói có lý lắm! Con bé Mục Tiểu Vũ này có chút kỳ quái, hơn nữa ngày nào đi học nó cũng đi muộn, giống như phải ngồi xe bus đi, cái cặp sách thì đeo từ năm nhất đến năm ba, ăn cơm cũng không nỡ gọi thịt để ăn”.
“Đấy!”, Vương Đào trầm giọng nói: “Một đứa con gái nghèo như thế mà đột nhiên lái chiếc xe màu tuyết? Lẽ nào nó là con gái của người có tiền sao? Không bao giờ! Là chủ tịch của tập đoàn nên anh hiểu rõ, bố mẹ những gia đình có tiền không bao giờ họ để con nghèo đói đâu. Vì vậy, chỉ còn lại một khả năng…”.
“Khả năng?”
“Gì cơ?”, Dương Lan trợn trừng mắt rồi đột nhiên nghĩ tới gì đó.
“Xe này là cô ta ăn trộm. Những cô gái ham hư vinh thời nay muốn trộm xe thì dễ lắm. Cứ lên mạng liên hệ với hacker tìm cách mở chìa khóa xe hoặc đi cùng chủ nhân của xe vui vẻ một đêm rồi nửa đêm lén ăn trộm chìa khóa xe rồi chạy. Khả năng này cao lắm”.
“Đúng thế!”, Dương Lan vỗ đùi một cái, nói: “Mục Tiểu Vũ nhất định là ăn trộm rồi!”
“Anh Vương! Chúng ta đi vạch trần nó đi”, Dương Lan không đợi được mà nói.
“Yên tâm! Anh đã sai người đi rồi. Đi nào! Chúng ta đi xem kịch hay”, Vương Đào sớm đã sắp xếp, chỉ vào nhân viên phụ trách ghi chép thông tin siêu xe ở cổng bãi đỗ xe.
Nói xong, Vương Đào cất bước rồi kéo Dương Lan đi ra ngoài, chuẩn bị xem trò cười của Mục Tiểu Vũ.
…
Ở bên kia, Mục Tiểu Vũ dừng xe Ferrari ở chỗ dễ nhìn nhất ở bãi đỗ xe, lúc này tâm trạng cô bé vô cùng hài lòng rút chìa khóa ra rồi đi xuống xe. Đáng tiếc là ban nãy nhập thông tin ở cửa ra vào nhà họ Lý là dấu vân tay của Vu Kiệt nên không thể nào thể hiện được kỹ thuật đua xe với con xe trăm triệu tệ này. Nếu không thì cô bé sẽ khiến sắc mặt Dương Lan khó coi hơn nữa.
Không phải là Mục Tiểu Vũ thích khoe khoang mà chỉ là sau khi tốt nghiệp, Dương Lan quá khoa trương.
Không có gì thì lại mua túi hàng hiệu hoặc nước hoa nổi tiếng rồi gửi lên nhóm bạn bè để họ ngưỡng mộ mình. Chẳng qua cũng chỉ là dựa vào đàn ông thôi, ngày ngày đều thể hiện ở trước mặt Mục Tiểu Vũ.
Mục Tiểu Vũ đã xóa bạn rồi mà vẫn cảm thấy khó chịu. Dương Lan suốt ngày khoe khoang nên xóa đi để đỡ nghe thấy cô ta nói mình nào là keo kiệt hay gì gì đó.
Không xóa thì ngày ngày nhìn thấy cũng phiền. Thậm chí bị chặn, nhưng cô ta vẫn khoe ở các nhóm khác, đúng là ghê tởm!
Không còn cách nào khác, đối phó với loại người này chỉ có thể dùng cách mạnh hơn để làm cô ta thấy đau.
Mục Tiểu Vũ rút chìa khóa ra, chuẩn bị đi vào biệt thự đón anh họ. Thật không ngờ, lúc cô chuẩn bị đi ra bãi đỗ xe, một nhân viên trực tiếp chặn đường.
“Xin lỗi cô, có một vài việc cần sự hợp tác của cô”.
Do bị chặn lại nên tất cả mọi người ở bãi đỗ xe đều đổ dồn ánh mắt về phía này. Dù sao cũng là cô gái vừa lái xe màu tuyết nên khó tránh khỏi mọi người chú ý.
Mục Tiểu Vũ chau mày, nói: “Việc gì?”
Nhân viên cười nói: “Chuyện nhỏ thôi ạ! Lễ hội siêu xe tối nay của chúng tôi có chút đặc biệt, lát nữa sẽ có trận đua nên cần nhập thông tin liên quan của chủ nhân siêu xe, đặc biệt là những khách có xe cấp Đế Vương, chúng tôi cũng phải đối xử đặc biệt”.
“Vậy sao? Vậy phải nhập kiểu gì?”, Mục Tiểu Vũ không cảm nhận được có gì nguy hiểm, liền hỏi.
Nhân viên lấy ra máy tính bảng, trước tiên đến trước mặt xe màu tuyết chụp ảnh, sau đó hỏi: “Thưa cô, xin hỏi phải xưng hô với cô thế nào?”
“Mục Tiểu Vũ!”
“Vâng thưa cô Mục! Xin hỏi xe này có phải của cô không?”, nhân viên trực tiếp hỏi.
Xoẹt! Câu hỏi ngu ngốc này lập tức thu hút lại sự chế giễu ở xung quanh.
“Anh mù sao? Người ta lái xe vào, lẽ nào không phải của cô ta mà là của anh sao?”
“Đúng thế!”
“Lẽ nào anh nghĩ người ta đi ăn trộm?”
Khóe mắt Mục Tiểu Vũ lúc này toát lên sự do dự.
Cô bé đứng thẳng ưỡn ngực, kiên định nói: “Đúng… Đúng thế, tất nhiên là của tôi rồi”.
Nhân viên gật đầu nói: “Vâng! Xin hỏi cô có thủ tục mua xe không ạ? Siêu xe cấp Đế Vương phải nhập thông tin chi tiết, mong cô thông cảm”.
“Thủ tục mua xe ư?”, Mục Tiểu Vũ ngây người ra, chần chừ một lát rồi tìm cớ, nói: “Thủ tục mua xe tạm thời tôi không mang, tôi để ở nhà rồi”.
“…”, nhân viên.
“Như này thì…”.
Anh ta nói với kiểu khó xử: “Không có thủ tục thì thông tin này không nhập được rồi”.
“Á?”, Mục Tiểu Vũ đơ người.
“Nhưng có một cách, có thể bỏ qua tất cả quy trình”.
“Cách gì?”
Nhân viên chỉ về phía cửa xe chỗ ghế ngồi, nói: “Trên mỗi chiếc siêu xe cấp Đế Vương đều có hệ thống mở khóa vân tay, vô cùng cao cấp, còn có hiển thị nhịp tim nữa. Cô Mục! Chỉ cần cô dùng vân tay mở khóa hiển thị cho chúng tôi xem là được”.
“…”, Mục Tiểu Vũ.
Mở khóa vân tay ư?
Toi rồi! Trong lòng cô bé thấy run rẩy rồi có chút hoang mang.
Đúng lúc này, Dương Lan bị chế giễu ban nãy, giờ đây lại ra vẻ, đi giày cao gót kiêu ngạo bước tới.
“Ấy? Cần có vân tay mở khóa sao? Mục Tiểu Vũ! Vừa hay tao cũng muốn xem siêu xe của mày, mau mở đi chứ!”
Nghe thấy vậy, Mục Tiểu Vũ không nhúc nhích cũng không dám lên tiếng. Cô bé cứ nhìn về phía cổng, trong lòng thầm nghĩ sao anh họ vẫn chưa đến.
Người khác không biết, lẽ nào cô bé còn không biết xe này không phải là của mình sao?
Thấy cô bé do dự, Dương Lan không chờ được vội nói: “Đợi gì nữa? Ban nãy chẳng phải mày cũng khoe khoang như tao sao? Sao bây giờ bảo mày thể hiện vân tay mở khóa để nhập thông tin thôi mà do dự vậy?”
“Lẽ nào…”.
“Chìa khóa xe này là mày ăn trộm?”
“Mày căn bản không phải là chủ nhân của xe này?”
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT