Ngày hôm sau, khi sóng gió trong nội bộ thủ đô vẫn không ngừng tiếp diễn thì những gia tộc có mối quan hệ mật thiết với nhà Hiên Viên đều bị ảnh hưởng không ít thì nhiều. Nhưng đối với nhà họ Lý mà nói, tất cả những sóng gió này đều không thể làm nhà họ Lý lung lay.

Bởi vì, ngoài năm vị Thiên Vương được hưởng địa vị cao trong các giới thì trong khu nhà còn có một người sống từ thế kỷ trước đến tận bây giờ. Đó chính là ông cụ Lý!

Hôm nay cũng coi như ngày vui của nhà họ Lý. Khi đứa cháu nội duy nhất ba đời mất tích hai mươi lăm năm trước nay đã quay về.

Để chúc mừng sự kiện này, ông cụ Lý đã quyết định tổ chức bữa tiệc gia đình.

Sau khi ăn sáng xong, Lý Nam sai người đi chuẩn bị đồ ăn.

Quản gia có liên quan thì phụ trách thông báo những nhân vật lớn đời thứ hai nhà họ Lý.

Nửa tiếng sau, một chiếc máy bay tư nhân từ Lập Kiên được điều đi lập tức chuẩn bị cất cánh. Và không lâu sau, mười chiếc xe Jeep chống đạn dàn trận đưa Lý Mãnh- Chủ tịch tập đoàn vệ sĩ đến sân bay và vào sân bay bằng lối đi đặc biệt.

Đứng ở cửa máy bay, Lý Mãnh nhìn đám hộ vệ trước xe, trầm giọng nói: “Thủ đô có chuyện gấp nên tôi đi trước, chắc phải ở lại đó hơn một tuần. Các người cũng mau chóng đến đó. Ngoài ra, những ngày tôi không ở đây, tập đoàn tạm dừng hoạt động. Tất cả mọi người đều được nghỉ, bất luận là ai đến bàn chuyện hợp tác thì đều không tiếp”.

“Rõ! Tuân lệnh chủ tịch!”, hơn trăm vệ sĩ xuất thân từ lính đánh thuê và ở các cơ sở quân sự, lúc này đều quỳ gối trước Lý Mãnh.

Một thư ký hộ tống Lý Mãnh đi vào trong máy bay. Sau khi đóng khoang máy bay lại thì không kìm được, hỏi: “Chủ tịch! Lần này thủ đô xảy ra chuyện gì lớn sao ạ? Tôi chưa từng thấy chủ tịch nghiêm nghị và căng thẳng như này?”

Lý Mãnh cười, nói: “Căng thẳng ư? Tất nhiên căng thẳng rồi! Cháu nội duy nhất của nhà họ Lý quay về rồi, tôi có thể không căng thẳng sao? Đó là hy vọng thừa kế hương hỏa duy nhất của nhà họ Lý, là người kế thừa tất cả sự nghiệp của ba anh em chúng tôi, đó là cháu trai duy nhất của tôi. Đừng nhiều lời nữa, thứ mà tôi bảo cậu chuẩn bị thế nào rồi?”

“Chuẩn bị xong rồi ạ! Chủ tịch! Đã huy động các đường để chuyển đến thủ đô. Chắc sau bốn giờ chiều chúng ta đến nơi thì quà cũng được chuyển đến ạ”.

“Tốt! Nhất định không được để xảy ra sơ suất gì. Lần đầu gặp cháu trai nên tôi phải chuẩn bị quà hậu hĩnh chút”.

Máy bay cất cánh đến thủ đô với tốc độ nhanh nhất.

Ba tiếng sau, ông trùm trong làng giải trí vốn đang ở trung tâm thành phố xem buổi hòa nhạc của minh tinh nào đó thì sau khi nhận được điện thoại liền vội gác chuyện dang dở, lệnh cho người chuẩn bị dây chuyền kim cương trị giá năm mươi triệu tệ cùng một chiếc xe Ferrari trị giá một trăm triệu tệ cùng đưa đến khu nhà ở thủ đô.

Ngồi trong phòng vip đặc biệt ở tầng hai của buổi hòa nhạc, tất cả những ông trùm có xếp hạng trong làng giải trí đều cung kính đứng phía sau Lý Hòa.

“Ông Hòa! Quà chúng tôi đã sai người mang đến thủ đô rồi, buổi hòa nhạc sắp kết thúc, lát nữa tôi sẽ bảo Hàm Hàm đến gặp ông. Ông xem…”.

Không đợi người quản lý nói hết câu thì Lý Hòa đã từ chối luôn: “Không cần đâu! Giọng ca của cô ta rất tốt, ngày mai bảo cô ta đến tập đoàn của tôi ký hợp đồng đi. Chi phí hợp đồng là một trăm triệu. Ngoài ra, thời gian này đừng làm phiền tôi, cũng không cần gọi điện thoại cho tôi, tôi phải đi thủ đô một chuyến”.

“Thủ đô…”, đám ông trùm phía sau liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều nhìn thấy vẻ phấn khởi và vui mừng trên mặt Lý Hòa.

Một đạo diễn cũng được coi như có chút địa vị cười, hỏi: “Ông Hòa! Có phải thủ đô có chuyện gì không? Sao ông vui thế?”

“Còn phải hỏi nữa sao?”, Lý Hòa chắp tay sau lưng, quay người đi về phía cửa nói: “Cháu trai duy nhất của nhà họ Lý đã quay về rồi. Nhà họ Lý có hậu tự rồi, tôi có thể không vui sao? Đó là cháu ruột của tôi, từ nhỏ đến lớn đây là cháu trai duy nhất của tôi. Các người đừng nhiều lời nữa! Cũng đừng làm phiền tôi, mau bảo máy bay tư nhân đợi ở sân bay, giờ tôi sẽ đi thủ đô luôn”.

“Vâng!”

Sau đó, Lý Hòa nhanh bước đi ra cửa, những ông trùm phía sau đều có địa vị trong giới giải trí lúc này đều đồng loạt hô: “Ông Lý đi cẩn thận!”

Ngoài ra, buổi trưa trong một phòng thí nghiệm bí mật ở ngoại ô, một người phụ nữ trung niên mặc đồ bảo hộ chống hóa chất rời khỏi khu cách ly rồi đến phòng nghỉ ngơi và tháo khẩu trang ra.

Một giây sau lộ ra một khuôn mặt đẹp như tiên nữ, hoàn hảo đến mức như kế thừa hết gen trội nhà họ Lý.

Đây là Lý Tiên, người mà mười năm trước nhận được giải vàng khoa học danh giá, giải Nobel trong giới y học. Hiện giờ là nhà khoa học nữ và cũng là viện trưởng duy nhất trong viện nghiên cứu và có phòng thí nghiệm riêng. Năm nay cô ta tầm bốn mươi tuổi nhưng danh tiếng đã nổi khắp các giới thượng lưu trong cả nước sau khi cô ta được giải thưởng mười năm trước và được hưởng đãi ngộ cũng như trợ cấp hàng đầu cả nước.

Tầm bốn mươi tuổi rồi nhưng da vẫn trắng nõn như hoa sen trong nước. Nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại mà nụ cười toát lên trên khuôn mặt lạnh băng của cô ta.

“Đứa bé đó… Vẫn còn sống”.

“Tốt quá rồi!”

Cô ta thu lại điện thoại rồi vội mặc quần áo bình thường. Đúng lúc này, một nữ sinh tốt nghiệp sau Tiến sĩ bước vào. Nhìn thấy Lý Tiên mặc quần áo bình thường thì hỏi: “Viện trưởng! Cô định rời khỏi phòng thí nghiệm sao ạ?”

Lý Tiên gật đầu, nói: “Ừm!”

“Vậy thí nghiệm chiều nay phải làm thế nào ạ? Lần thí nghiệm này rất quan trọng, có liên quan đến tính thực dụng của các bộ phận cấu thành nên loại thuốc mới. Rất nhiều người lão làng trong giới y học đều đến xem. Cô đi thì…”.

“Hủy đi!”, Lý Tiên không do dự mà nói.

“Á? Hủy ư?”, cô gái kia giật mình và cảm thấy bất ngờ. Cô ta biết rằng, viện trưởng Lý Tiên là người cuồng công việc, ăn ngủ đều ở phòng thí nghiệm. Kể cả nhà có đón ngày lễ gì cũng không thấy viện trưởng xin nghỉ để về. Nhưng sao lúc này lại…

“Viện trưởng! Có phải xảy ra chuyện gì rồi không ạ?”, cô gái hỏi.

“Ừm! Cháu trai duy nhất của tôi quay về rồi”.



Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng màu vàng chiếu xuống hành lang xuyên qua các lá cây trong sân.

Cuộc họp kết thúc, một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi nổi tiếng khắp cả nước, từng tham dự vào dự án cải cách mở cửa, lúc này rời khỏi phòng họp.

“Sếp Lý! Tối nay người phụ trách năm khu vực lớn tổ chức tiệc ở khách sạn, muốn thảo luận chi tiết hơn về trọng điểm của cuộc họp”.

“Mười giờ, hội trưởng của thương hội khu vực Đông Nam Lục…”.

“Hủy bỏ hết đi!”, không đợi thư ký nói xong, Lý Châu đã từ chối luôn.

“Á?”, mấy thư ký đều giật mình.

“Hủy bỏ? Chuyện này…”.

“Không có gì phải ngạc nhiên cả. Hủy đi! Tối nay tôi có việc rồi, các người sắp xếp thời gian khác đi”.

Mọi người vừa nghe thấy vậy thì trong lòng kinh ngạc. Một thư ký hỏi: “Sếp Lý… Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

“Ừm!”

Lý Châu luôn nổi tiếng là uy nghiêm, mặc đồng phục vest với ánh mắt sắc nhọn nhìn hoàng hôn, nở nụ cười rạng rỡ: “Tối nay, không có chuyện gì có thể so với việc tôi đi gặp cháu ruột mấy chục năm trở lại đây của nhà họ Lý”.

Đó là cậu chủ duy nhất đời thứ ba của nhà họ Lý!

Là người thừa kế sản nghiệp duy nhất của nhà họ Lý!

Nhà họ Lý vừa phát ra thông báo thì tất cả ‘tứ đại Thiên Vương’ ở bên ngoài đều quay về!

Để chào mừng Vu Kiệt… Về nhà!

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play