"Gì cơ?"

Người đàn ông trung niên giật mình!

Ông ta tên thật là Tần Bưu, xuất thân ở nông thôn, là một nông dân đích thực, dựa vào nỗ lực suốt bấy lâu nay mà từng bước từng bước đi lên, từ một nhân vật nhỏ bé leo lên vị trí người phụ trách của Long Tiễn.

Nhưng ngồi ở vị trí này thì lại càng hiểu rõ tình hình trước mắt hơn, đi nước ngoài với tư cách cá nhân để mang về mười thi thể kia, chuyện này không phải là tự tìm đường chết sao.

Nhìn thấy thái độ của Vu Kiệt kiên quyết như vậy, Tần Bưu cũng không che giấu gì nữa, sốt sắng nói: "Không được, cậu có biết cậu đang làm gì không? Ngoài thân phận ra, lẽ nào cậu đã quên nhiệm vụ lần này của bọn họ là truy lùng Địa Ma sao? Bây giờ thi thể của mười người họ lại xuất hiện trong thành lũy của gia tộc Rothschild, cùng với việc hôm trước cậu đã gây rối ở nhà họ Đổng, cậu còn không rõ âm mưu đằng sau chuyện này hay sao?"

“Đại ca… em biết!”, khi Vu Kiệt nắm được tin tức, anh đã đoán được vô số khả năng.

"Cậu biết? Cậu biết vậy mà còn nói ra lời khốn nạn này, Rothschild Eisen đã tuyên bố là sẽ đi cùng với Địa Ma, muốn lợi dụng bọn họ để ép cậu ra nước ngoài, sau đó bóp chết cậu. Cậu đi một mình là muốn chết hay sao?"

"Vu Kiệt, tính mạng của cậu rất quan trọng, cậu hiểu không?"

Tần Bưu gần như gầm lên, khiển trách sự bốc đồng và ngu xuẩn của Vu Kiệt.

Ông ta cũng rất đau buồn về cái chết của mười thành viên ở tổ chức Lang Nha, nhưng ai có thể hiểu được những khó khăn của ông ta chứ, Lang Nha đã mất đi mười vị chiến sĩ, không thể để mất thêm Lang Vương!

Địa Ma lần này quay lại tuyệt đối không hề đơn giản như vậy.

“Mạng của em quan trọng, lẽ nào mạng của mười đứa chúng nó không quan trọng hay sao?”, Vu Kiệt kích động nói: “Lúc em vừa nhập ngũ, em chẳng qua cũng chỉ là một thằng bỏ học giữa chừng. Nếu như không có sự chăm sóc của các anh em, nếu như không có sự rèn luyện của Lang Nha, nếu như không có hậu thuẫn vững chắc như bọn họ luôn ủng hộ em, Vu Kiệt em sao có được như ngày hôm nay chứ!"

"Đại ca, em biết anh xem trọng em, nhưng thứ em cố chấp chính là sự ràng buộc giữa em và bọn họ. Giống như năm năm trước Tam Nhi đã chết trong tay Địa Ma, nếu không phải nhờ cậu ấy hy sinh tính mạng chính mình để đánh lạc hướng tay bắn tỉa kia thì chắc là em sớm đã xuống suối vàng rồi. Từ ngày đó em đã thề rằng quyết không bao giờ để anh em của Lang Nha phải chết vì làm nhiệm vụ như vậy nữa, nhưng em đã thất hứa rồi!"

"Lần này, em không đứng lên chiến tuyến hàng đầu, em đã vĩnh viễn đánh mất cơ hội kề vai sát cánh cùng bọn họ, vĩnh viễn đánh mất khuôn mặt tươi cười chân thành của bọn họ, vĩnh viễn... Em không muốn lại đánh mất cơ hội báo thù cho bọn họ nữa! "

Ba câu nói ấy, mỗi câu nói ra đầy khí phách mạnh mẽ.

Năm đó, một thanh niên đầy nhiệt huyết đã gặp được mười một anh em, cùng nhau bắn súng, cùng nhau giết giặc, cùng nhau hò hét trên cao nguyên nơi biên giới, thoáng cái đã bảy năm trôi qua nhưng chỉ còn lại một mình anh.

Anh muốn báo thù!

Nhất là khi thấy địa điểm hi sinh của mười anh em Lang Nha là ở thành lũy của gia tộc Rothschild, anh càng hạ quyết tâm!

Nhân do anh gây ra!

Thì quả anh sẽ gánh!

Anh muốn tự tay kết thúc mối nhân quả này.

"Cậu…"

Tần Bưu nhíu chặt đôi mày!

Ông ta hiểu tính khí của Vu Kiệt, một khi anh đã quyết định thì ngay cả tám con trâu cũng không kéo lại được!

Nghĩ đến mười người anh em Lang Nha vẫn đang bị trói trên cột chịu sỉ nhục, nước mắt anh lại tuôn trào.

Long lanh mà rất nặng nề!

Đó là những đứa trẻ Hoa Hạ của tôi!

Là anh hùng biên giới của tôi.

Chết ở xứ lạ, ngay cả thi hài cũng không được phép chôn cất an nghỉ, điều này không đúng với truyền thống của tổ tiên!

Tần Bưu biết khuyên can Vu Kiệt cũng không có ích gì, ông ta nghĩ tới một số chuyện, trong lòng cũng chắc chắn liền hỏi: "Được rồi, nếu như cậu đã quyết định, vậy tôi hỏi cậu cái chết của đứa con gái đầu lòng của Rothschild Eisen có liên quan gì đến cậu không?"

“Không!”, Vu Kiệt khẳng định đáp lại.

"Ngay cả khi cậu biết rằng Địa Ma và Rothschild Eisen đang chỉ huy một đội quân bố trí sẵn thiên la địa võng ở thành lũy chờ cậu, cậu cũng muốn đi sao?"

"Vâng!"

"Bọn chúng có hàng trăm người, trong tay mỗi kẻ đó có thể đều sở hữu loại súng bắn tỉa hạng nặng. Nếu lần này cậu đi có thể sẽ chết không có chỗ chôn thân. Cho dù là vậy, cậu cũng muốn đi?"

"Vâng!"

"Nếu như cậu chết rồi, cậu bảo tôi phải giải thích thế nào?"

Giải thích?

Không cần phải giải thích!

Sắc mặt của Vu Kiệt trở nên lạnh lẽo.

“Lang Vương Hoa Hạ - không phải là kẻ vô dụng như vậy!”, nói xong trong mắt Vu Kiệt phát ra những tia sát khí chưa từng có.

"Em sẽ bắt toàn bộ đám Địa Ma súc sinh này phải trả giá!"

"Khiến xác của bọn chúng chất thành núi trước mặt mười người anh em của chúng ta, khiến máu của chúng nhuốm đỏ cả dòng sông bao phủ khắp hoàng tuyền để thờ tế những linh hồn đã khuất!"

"Khiến bọn chúng biết rằng làm nhục những người anh hùng biên cương của chúng ta là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời chúng".

"Được!"

Giờ phút này, quyết tâm của Vu Kiệt cũng tác động và mài mòn đi quyết định ban đầu của Tần Bưu, bên tai tiếng trống đánh trận cũng đã vang lên, trận chiến này không thể không đánh.

Người ta không đụng đến tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đụng đến người ta. Nhưng nếu đã động chạm đến tôi thì tôi phải ra tay thôi!

Người ta đã dẫm lên đầu lên cổ chúng tôi rồi, không đánh lại thì đêm xuống không thể ngủ ngon được!

Tần Bưu dằn giọng giận dữ nói tiếp: "Lúc này du thuyền và máy bay hay các phương tiện khác đều bị Địa Ma và gia Rothschild giám sát chặt chẽ. Bây giờ tôi sẽ phái trực thăng đến đón và đưa cậu đến bờ biển. Lúc 3 giờ chiều ở Giang Thành sẽ có một chiếc tàu chở hàng đến thủ đô Lập Kiên, khi tàu cách Lập Kiên 30 km sẽ dừng lại một lúc. Lang Vương - bảo trọng!"

"Đại ca - đợi em trở về!"

Vừa dứt lời Vu Kiệt liền tắt điện thoại, chỉ một phút sau khi cuộc gọi kết thúc, một mệnh lệnh đã được truyền từ thủ đô đến Giang Thành từ một kênh có thẩm quyền cao nhất với tốc độ nhanh nhất.

Ngay sau đó, một chiếc máy bay trực thăng lập tức cất cánh và bay đến bệnh viện số 1 Giang Thành!

Sau khi được chấp thuận, Vu Kiệt lập tức vào thang máy đi ra cổng bệnh viện chờ đợi, anh sớm đã chuẩn bị sẵn sàng.

Anh cũng biết chuyến đi lần này chỉ có một mình anh mà thôi!

Anh sẽ không nhận được bất kỳ sự giúp đỡ nào.

Nhưng vậy thì đã sao?

Nhưng khi Vu Kiệt vừa bước xuống tầng trệt trong bệnh viện, hơn chục chiếc xe ô tô từ tổng cục nối đuôi nhau kêu inh ỏi kéo đến.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, bệnh viện thành phố Giang Thành đã bị bao vây!

Một nhóm thanh niên mặc đồng phục lao xuống xe, theo sau là Lâm Phong với một chân vừa được điều trị tạm thời. Với sự giúp đỡ của một số nhân viên, Lâm Phong chống nạng đến bệnh viện, nước da đỏ bừng, hắn ta liếc nhìn liền thấy Vu Kiệt ở ngay phía trước.

"Hắn, chính là hắn, lập tức bắt tên kia lại cho tôi!"

Lâm Phong chỉ về phía Vu Kiệt ra lệnh.

Ngay sau đó, một nhân viên lập tức lấy còng tay từ thắt lưng của mình ra rồi đến trước mặt Vu Kiệt, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Anh là Vu Kiệt phải không! Bây giờ chúng tôi chính thức bắt giữ anh với lý do cố ý làm hại người khác và gây nguy hiểm cho an ninh công cộng. Mong anh không chống cự. Hãy theo chúng tôi... "

Vừa nói, nhân viên đó vừa vươn tay muốn bắt lấy tay Vu Kiệt, nhưng không ngờ giây tiếp theo, anh ta còn chưa kịp nói hết, Vu Kiệt đã đột ngột vung tay hất ra, hai mắt đỏ lòm!

"Đừng chắn trước mặt tôi, mong các vị hãy tìm rõ đầu đuôi sự việc trước, sau đó hãy nói chuyện với tôi!"

Liếc Lâm Phong một cái, Vu Kiệt đại khái đã đoán được đám người này tám phần là đã tin lời nói một chiều của vị công tử bột này, đồng thời cũng là vì thân phận của hắn cho nên bọn họ mới tới đây.

Những loại người như thế này cũng chỉ có thể dựa vào quyền thế mà thôi!

Có điều!

Vu Kiệt anh – trước giờ không sợ quyền lực!

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play