Dù sao những chiếc Rolls-Royce phiên bản giới hạn này, không phải ai cũng có thể mua được.  

Lúc này, Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú đã xuống xe.  

Còn có một ông cụ đi theo xuống.  

"Đây là máy bay độc quyền của chúng tôi, rất an toàn, không có bom đâu".  

Cổ Thu nhàn nhạt ý cười, nhìn về phía chiếc máy bay cách đó không xa.  

Sắc mặt Vu Kiệt bỗng tối sầm lại, rõ ràng là đang trêu chọc mình!  

Có điều, ông cụ này cũng được xem như là thầy của Lý Châu, nên Vu Kiệt giả vờ không nghe thấy.  

"Cảm ơn ông Cổ đã đưa chúng tôi đến đây, vậy chúng tôi cũng không trì hoãn thêm nữa".  

Vu Kiệt mỉm cười, nói.  

Dứt lời, anh dẫn Dương Cẩm Tú rời đi.  

Sau đó, Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú lên máy bay đi đến nước Tịch.  

Một vài giờ sau.  

Chiếc máy bay chở Vu Kiệt đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế của nước Tịch.  

Tuy nhiên, cùng lúc đó, còn có một chiếc máy bay tư nhân khác cũng đồng thời hạ cánh.  

Cửa cabin từ từ mở ra.  

Vu Kiệt nhìn thấy phía trước máy bay có một nhóm vệ sĩ đã đứng đợi sẵn ở khu vực xung quanh.  

“Đây…”  

Vu Kiệt nhướng mày, hơi bất ngờ nhìn cảnh tượng trước mắt.  

Anh có thể nhìn ra, đồng phục của những người này rất chỉnh tề đồng nhất, thực lực cũng rất mạnh mẽ.  

Thái độ của bọn họ khiêm tốn, giỏi ngụy trang.  

Lúc này, một vệ sĩ chậm rãi bước tới.  

"Anh Vu, tôi là người phụ trách nghênh đón anh và cũng là người phụ trách an toàn cho anh trong khoảng thời gian này. Tôi tên là Hàn Lãnh".  

Người đàn ông này rất bình tĩnh, mỉm cười nói, ngữ khí rất đúng mực.  

Vu Kiệt gật đầu, người đàn ông trước mặt chính là đội trưởng đội vệ sĩ.  

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ dường như có thực lực rất mạnh.  

Đặc biệt là cách đón tiếp của người đàn ông này khá tốt. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play