Lý Châu phụ trách một đơn vị kinh tế quan trọng vì bị vu cáo nên bị dư luận lên án dữ dội.  

Mặc dù phải nằm gai nếm mật một phen, nhưng rốt cuộc vẫn bình yên vô sự, chứng minh được sự trong sạch của mình.  

Mà người ở sau lưng thúc đẩy việc minh oan cứu Lý Châu ra chính là ông cụ trước mặt này đây!  

Ơn nghĩa này mọi người trong nhà họ Lý sẽ không bao giờ quên.  

Cứ là người có ơn nghĩa với nhà họ Lý, bọn họ đều ghi tạc trong lòng.  

Cứ là người có thù oán với nhà họ Lý, bọn họ cũng sẽ canh cánh không quên.  

“Ông Cổ, cảm ơn ông khi đó đã ra tay giúp đỡ, bảo vệ sự trong sạch cho cô hai của tôi, giúp cô thoát khỏi ngục tù”.  

Vu Kiệt chân thành cúi gập người nói tiếng cảm ơn từ tận đáy lòng.  

Điều này khiến cho Cổ Thu hơi bất ngờ, ông ta không ngờ nhà họ Lý lại nhắc đến chuyện này.  

Dường như là muốn trực tiếp cảm ơn mình thì phải.  

“Khách sáo quá vậy? Tôi chẳng qua cũng chỉ là có được tin tức của ông lão kia mới qua ải được thôi, người thật sự ra tay chính là ông ngoại vô địch thiên hạ của cậu kia kìa, đối với tôi mà nói, ông ấy chẳng khác gì thầy tôi cả”.  

Ánh mắt Cổ Thu không giấu niệm tự hào: “Hơn nữa, cậu phải nhớ, Lý Châu là học trò của tôi, đã là đệ tử của tôi thì tính tình thế nào làm sao tôi lại không hiểu? Người khác có mắt như mù, chọc vào bảo bối trong tay tôi thì coi như xong rồi”.  

Nghe vậy, ông cụ Lý cũng không định tiếp tục câu chuyện nữa: “Chờ lúc rảnh rỗi chúng ta cùng nhau hàn huyên tiếp nhé, nói gì thì nói, hồi xây dựng đất nước, tôi bên quân đội, ông lo kiến thiết, cũng không liên lạc mấy với nhau”.  

“Không thành vấn đề, đến lúc đó bảo học trò tôi hầu rượu là được”.  

Cổ Thu cười nói.  

Ông cụ Lý đờ mặt, liếc mắt trừng ông một cái.  

Học trò của ông ta còn ai khác ngoài Lý Châu, để cho con gái cưng hầu rượu, tuy xét vai vế hoàn toàn không vấn đề, nhưng mà…  

“Làm một bữa chén chú chén anh thật sảng khoái nào, nói gì thì nói, cũng là chúng ta cùng nhau bồi dưỡng nó”.  

Ông cụ Lý đáp lại.  

Hai ông già ông một câu tôi một câu một hồi, nói tới nói lui cũng lộ ra ý so đo kèn cựa lẫn nhau.  

Vu Kiệt đứng một bên nghe hết không sót từ nào, chân mày khẽ nhíu.  

Hai ông cụ này đang phân bì nhau à?  

Bọn họ đều có cống hiến to lớn với quốc gia, dâng hiến cả tuổi trẻ cho đất nước.  

Chỉ là như ông nội vừa nói, một người chưởng văn, người kia quản võ, đi hai hướng khác nhau.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play