Cứ chầm chậm như vậy mà chạy đến cổng nhà họ Lý rồi dừng lại.  

Sau khi Vu Kiệt xuống xe, anh vội chạy đến mở cửa xe cho ông cụ Lý, dìu cụ ra ngoài.  

Dương Cẩm Tú cũng nhanh nhẹn chạy đến đỡ một bên tay kia của ông cụ Lý, vui vẻ đi cùng nhau.  

Ông cụ Lý rất hài lòng khi thấy cảnh này, đây chính là cảm giác người một nhà!  

Nhà họ Lý lúc này sôi động hẳn lên, ai nấy cũng đều bận rộn.  

Trong đại sảnh, đã có sẵn một chiếc bàn tròn lớn đang chờ mở tiệc.  

Khi ông cụ Lý đi đến cổng, ngước mắt nhìn đã thấy mọi người đứng chờ sẵn.  

Con trai, con gái, con rể và cháu gái của ông cụ, tất cả đều tươi cười chào đón bọn họ.  

“Bố!”  

“Bố!”  

“Ông ngoại!”  

Từng tiếng gọi vang lên, ông cụ Lý hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười vui vẻ.  

“Đã lâu rồi không được đông đủ như thế này”.  

Dưới sự dìu đỡ của Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú, ông cụ bước vào…nhà!  

Một lúc sau, tại bàn ăn trong đại sảnh, mọi người tập trung lại, tiếng cười nói không ngớt.  

“Tiểu Kiệt, nào!”  

Lý Nam ra hiệu, mỉm cười nói.  

"Lần này, vì con mà các cô các chú đã rất hao tâm tổn sức, con phải cảm ơn bọn họ rất nhiều đấy".  

Vu Kiệt đứng dậy, cầm ly rượu lên.  

Anh không thích uống khi ở ngoài.  

Có điều, đây là đang ở nhà.  

“Lần này, con sai”.  

“Khiến mọi người lo lắng rồi ạ, thân là hậu bối, con xin tự phạt một ly vì biểu hiện bất hiếu!”  

Vu Kiệt nói xong liền một hơi uống cạn, sau đó lại rót đầy ly.  

"Lần này, vì con mà các vị trưởng bối phải điều động tất cả lực lượng đi biển tìm con, đến Lạc Thành tìm con, lòng con hổ thẹn, con xin phạt một ly".  

Vu Kiệt lại uống thêm một ly nữa, một hơi uống cạn.  

“Tiểu Kiệt, đều là người một nhà, cháu nói vậy thì xa cách quá”.  

Lý Hòa phất tay, nói. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play