“Tôn thái tử, tin tức đã được gửi đi, Lạc Thành và những nhân vật lớn liên quan đến Nam 34 Bộ đều đã đến núi Trường Mao”.  

Vu Kiệt gật đầu nói: “Bảo bọn họ quan tâm đến ba người đó cẩn thận, đừng lơ là bất kỳ chuyện gì”.  

“Rõ, mọi thứ đã được sắp xếp xong, chắc chắn sẽ cho họ trăm đời no ấm, cuộc sống của ba người họ đều sẽ là vàng son nhung lụa”.  

Lão Ưng nói.  

“Được”.  

Vu Kiệt lại gật đầu, anh cũng rất hài lòng với sắp xếp lần này.  

Chỉ cần bọn họ sống tốt là quá ổn rồi.  

Sau đó Vu Kiệt khẽ quay đầu đi, nhìn sang hai vị sư phụ của mình.  

Diệp Lâm và Mặc Bạch.  

Bấy giờ, Mặc Bạch vẫn không nhúc nhích, tay đặt lên mạch của Vu Kiệt, bắt mạch cho anh.  

Quá trình bắt mạch cực kỳ thong thả, để dò xét hết cả cơ thể anh không bỏ sót một góc nào.  

Diệp Lâm cũng không chịu thua kém, ngồi bên cạnh dùng khí kình thăm dò cơ thể Vu Kiệt, bắt đầu chạy dọc theo kỳ kinh bát mạch trong người anh.  

Nếu có bất kỳ điều gì khác lạ, Diệp Lâm sẽ cảm nhận được.  

Sau lưng bọn họ.  

Bốn Phong Thánh Giả của Quốc Phái mang vẻ mặt nghiêm trọng, không dám thở mạnh một hơi.  

Bọn họ đều đang lẳng lặng chờ đợi, mong rằng hai vị thánh trước mặt có thể tìm được tung tích của hai khối Vượn Thạch trong người anh.  

Bốn người bọn họ tìm hai lần vẫn không thể tìm thấy, đúng là quá kỳ lạ.  

“Sư phụ, đã tìm được chưa?”  

Vu Kiệt dò hỏi.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play