Khoảnh khắc đầu tiên bước vào nơi này, Trần Mạc Như đã lập tức điều động toàn bộ khí kình để bảo vệ cơ thể không bị khí lạnh xâm nhập.  

Đây chính là khu cấm địa phía sau núi!  

Một nơi mà những người bình thường đến chắc chắn sẽ không sống nổi.  

Ngay cả võ giả, nếu như không có nội công, e rằng người có tu vi thấp cũng sẽ chết cóng ở đây.  

Hắn ta đi trong gió lạnh, tuyết rơi dày đặc khắp cả bầu trời.  

Đến khi gặp một cửa hang động.  

Cửa động này cao khoảng ba mét, bên trong có vô số thạch nhũ trong suốt nhọn hoắt chĩa xuống.  

Sắc mặt Trần Mạc Như trắng bệch, trên đường đến đây hắn ta cũng đủ lạnh cóng rồi.  

Nhìn thấy hang động này lại càng hoảng sợ hơn.  

Các đệ tử trong môn phái đều biết rất rõ, thời tiết ở phía sau núi vô cùng khắc nghiệt, càng đi sâu vào trong hang thì gió lạnh càng dữ dội hơn.  

Đó là một cơn gió thực sự có thể thổi đến tận xương tủy.  

Trần Mạc Như hít sâu một hơi, khí kình trên người bộc phát ra ngoài, sau đó tiến lên trước vài bước.  

“Rắc!”  

Hắn ta có thể cảm nhận rõ ràng xương cốt của mình đang kêu lên giòn giã.  

Có một áp lực vô hình ở đây khiến Trần Mạc Như cảm thấy ngạt thở.  

Thậm chí khiến cả người hắn ta vô thức co rúm lại.  

Những áp lực này đến từ bên trong hang động.  

Rất nhiều đệ tử đều biết cấm địa là nơi ở của vị chưởng môn tiền nhiệm.  

Không biết ông ta đã sống bao lâu, cũng không biết ông là đã đạt đến cảnh giới nào.  

Không ai dám đến nơi này, trừ khi có tình huống đặc biệt.  

Cuối cùng, hắn ta cũng đã bước vào trong cửa hang.  

Trên người Trần Mạc Như đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cái lạnh ở đây khiến toàn thân hắn ta mất đi tri giác.  

“Phịch!”  

Trần Mạc Như lập tức quỳ xuống rồi hét lớn: "Đệ tử Trần Mạc Như thuộc phái Thiên Sơn, có chuyện gấp cần báo cáo với lão chưởng môn!"  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play