Lòng có chí hướng, mắt thấy biển xanh, thân như cô lang, động như thần long.

Dị biến giữa trời đất chỉ thoáng qua trong phút chốc, sau đó lại khôi phục như lúc ban đầu.  

Tang lễ đã kết thúc.  

Dần dần, bầu trời cũng bớt u ám hơn.  

Mưa không còn rơi nữa, mà thay vào đó là sương mù mờ mịt.  

Mặt trời từ từ ló dạng, khiến tất cả sương mù đều bốc hơi sạch sẽ.  

Nhưng cảm giác bi thương trong lòng mọi người mãi vẫn không cách nào tiêu tan được.  

Ngô Lãnh dẫn Ngô Tiểu Phàm và Lưu Hổ đi đến cổng làng.  

Bọn họ cần phải đốt vàng mã ở đây, đó là tập tục, để khi đến lúc đầu thai, nếu như người đã mất bởi vì làm chuyện xấu mà không cách nào đầu thai được, thì cũng có… chút tiền mà dùng.  

Từng xấp giấy vàng cháy bùng lên, khói đen xộc thẳng lên trời.  

Toàn trường  vẫn chìm trong cảm giác đau thương.  

Ngay lúc này, chợt có người đi đến.  

Đó là người của tổ chức Đệ Nhất.  

“Máy bay đã được chuẩn bị xong, bất kỳ lúc nào cũng có thể cất cánh!”  

Mạc Vãn Phong khẽ gật đầu, nhìn về phía Vu Kiệt.  

Vu Kiệt từ từ bước về phía mấy người Ngô Lãnh.  

“Ông Ngô, không biết ông và Tiểu Phàm có dự tính gì cho tương lai không?”  

Ngô Lãnh lau nước mắt, hít sâu một hơi rồi nói: “Chúng tôi có thể dự tính gì nữa chứ, là dân thường thì cứ tiếp tục sống thôi!”  

Ngô Tiểu Phàm cúi đầu, không nói gì cả.  

Lưu Hổ thì vẫn tiếp tục đốt vàng mã, ngọn lửa càng bùng lên dữ dội.   

Vu Kiệt trầm tư trong chốc lát rồi nói: “Hay là cùng quay về thủ đô với tôi!”  

“Thủ đô ư? Đến đó làm gì?”, Ngô Lãnh hỏi.  

Vẻ mặt Vu Kiệt càng thêm nghiêm túc, chăm chú nhìn ông ta.  

“Ông là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi sẽ dùng cả đời này để báo đáp ơn nghĩa của ông!”  

“Trời đất bao la, nếu ông muốn đến đâu, tôi tất sẽ giúp ông trải qua quãng đời bình an ở đó!” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play