Vu Kiệt bước lên sàn đấu và di chuyển Lý Đại Năng cả người bê bết máu me xuống sàn. Sau khi để võ sĩ trong phòng tập lấy dụng cụ y tế xử lý sơ qua vết thương, thì anh kiểm tra qua tình trạng sức khỏe cơ bản của Lý Đại Năng.

Nhiều mô mềm trên khắp cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng, dây thần kinh bị tổn thương, tuy không gây tử vong nhưng đã đe dọa hoàn toàn đến sức khỏe. Mà lúc này xe cấp cứu của bệnh viện đang trên đường đến.

"Này, thằng ăn mày, nói mày đấy! Không phải mày vừa nói tao đang chơi với lửa sao? Nào, bây giờ cho mày một cơ hội, lên đây!"

Hàn Lưu không coi ai ra gì mà ngồi ở góc võ đài, thưởng thức sự mát xa của mấy cô nàng xinh đẹp, hắn ta kiêu ngạo chỉ vào Vu Kiệt.

"Cậu Hàn, tên này thì thôi đi! Hắn ta chẳng qua chỉ là trợ giảng đấu tập, vẫn chưa đủ tư cách đánh với cậu đâu!", Lý Mạnh vừa đi vừa khinh thường nói.

"Video đã được quay xong rồi, tôi sẽ cho người chỉnh sửa, hay là cậu nghỉ ngơi trước đã?", Lý Mạnh nói.

"Nghỉ ngơi?"

Hàn Lưu lắc đầu: "Kẻ mạnh không cần nghỉ ngơi, hắn ta chỉ là trợ giảng sao?"

"Đúng vậy, hắn ta vừa mới đến vài ngày trước, một đứa vớ vẩn ấy mà", Lý Mạnh đáp.

"Vớ vẩn?”, Hàn Lưu dừng lại: “Vậy chính là một con kiến hôi rồi? Đúng lúc cho tôi luyện tập, dù sao lúc nãy chưa đánh đã, hơn nữa tôi rất không thích ánh mắt hắn ta vừa nhìn tôi, ông đi sắp xếp đi". . Truyện hay luôn có tại _ TrùmTruy ện.c om _

"Cái này…thôi được!"

Thái độ Hàn Lưu cứng rắn, Lý Mạnh cũng không có cách gì, chẳng qua một tên trợ giảng thôi, cho dù bị đánh thế nào cũng không sao cả.

Ông ta gật đầu, quay người và đi về phía Vu Kiệt đang ngồi bên cạnh Lý Đại Năng, ông ta lập tức nói: "Cậu tên Vu Kiệt phải không? Tôi là ông chủ của phòng tập quyền anh Tứ Hải, vừa rồi cậu Hàn nói…"

“Đấu một trận phải không?”, Vu Kiệt ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm nghị.

"Ờ …", Lý Mạnh sửng sốt một lát, sau đó khẽ mỉm cười: "Nếu cậu đã biết rồi thì tôi không cần nói nhiều nữa. Cậu Hàn là người thừa kế tương lai của gia tộc hạng hai ở Ninh Thành, và cũng là khách quý của phòng tập chúng ta, cậu cứ coi như chơi cùng cậu ấy, nếu sau chuyện này cậu phải nhập bệnh viện thì tôi sẽ cho cậu năm triệu, trong lòng cậu biết rõ phải làm gì tiếp rồi chứ!"

Lý Mạnh chỉ coi Vu Kiệt là một tên trợ giảng, không hề biết chuyện đã xảy ra vài ngày trước, và cũng không biết lai lịch của Vu Kiệt.

Dù sao trong mắt người có tầng cấp như ông ta, một tên trợ giảng cỏn con có thể có thực lực gì chứ?

Một người có sức mạnh và bối cảnh sẽ trở thành trợ giảng đấu tập sao?

“Thi đấu giả giống như Đại Năng phải không?”, Vu Kiệt hơi híp mắt.

Lý Mạnh vỗ vai Vu Kiệt: "Đừng nói lời khó nghe thế, không phải người như các cậu đến phòng tập là để kiếm tiền sao? Thay vì đấu tập mỗi ngày và tốn nhiều công sức ứng lấy số tiền thưởng ít ỏi, thì chi bằng đấu một trận như thế này, cũng kiếm được nhiều hơn!"

"Nịnh và chơi vui với cậu Hàn thì cậu muốn gì có đó, xuất thân thấp kém thì nên tự biết thân biết phận, không có bối cảnh gì thì phải học cách hạ thấp thái độ của mình, cậu nhìn xem Lý Đại Năng rất hiểu quy tắc đấy!"

"Anh cả của hắn ta cũng là ông chủ của phòng tập quyền anh, nhưng vẫn phải tuân theo sắp xếp đó thôi. Bây giờ 5 triệu đã chuyển vào thẻ của hắn ta, cậu thấy mình so được với hắn ta không?"

Lý Mạnh nói xong thì cố ý ngừng lại một chút.

Sau đó lại hỏi: "Thế nào? Có đánh không?"

"Đánh!"

Không có chút do dự nào!

Không có bất cứ suy nghĩ nào!

Không rút lui!

Tại sao không đánh?

Trước kia khi vào Lang Nha, anh coi việc bảo vệ người dân trong lãnh thổ hàng ngàn dặm là trách nhiệm của mình, anh cho rằng xã hội này là công bằng, và tất cả mọi người sống an vui dưới sự công bằng đó. Nhưng kể từ khi anh bước ra khỏi tù và đến thành phố Giang Thành, thì anh phát hiện ra trên thế giới này không phải ai cũng được đối xử công bằng!

Từ Giang Thành đến Ninh Thành, anh chưa bao giờ chủ động trêu chọc vào ai, nhưng lại có rất nhiều người đều đang cậy có quyền thế mà ức hiếp kẻ yếu.

Anh đã chịu đủ!

Đã nhìn đủ!

Anh muốn quản, dù anh chỉ là một người bình thường, một đứa trẻ mồ côi được một gia đình ở nông thôn nhận nuôi, anh cũng phải quản.

Ông trời không mắt, thì anh sẽ dùng nắm đấm để thế giới này nhìn kỹ!

Anh bước lên võ đài, không vì bất cứ ai chỉ vì 2 chữ công bằng trong lòng!

“Tao nhớ rõ, hôm qua ngoài Lý Đại Năng đi theo Triệu Lệ Lệ, thì còn có cả mày đúng không!”, ánh mắt Hàn Lưu Nhìn anh chằm chằm, trong đó còn lộ ra sát ý.

“Vậy mày đánbh Lý Đại Năng vì Triệu Lệ Lệ sao?”, Vu Kiệt chất vấn.

"Đúng vậy! Con tiện nhân Triệu Lệ Lệ đã bị tao vứt bỏ từ lâu, nhưng không có nghĩa là sau khi bị vứt bỏ nó có thể tìm hai tên rác rưởi chúng mày. Như thế chẳng khác gì làm nhục tao, mày nói xem tao có nên dạy dỗ nó một bài học không?"

Bị vứt bỏ?

Triệu Lệ Lệ bị vứt bỏ?

Vu Kiệt giật mình, chẳng lẽ chính là hôm cô ta tới buổi hội chợ sao.

Nhưng...

“Đây không phải là lý do mày có thể đánh anh ta một cách tàn nhẫn như thế", Vu Kiệt đáp.

"Lý do?"

Hàn Lưu khinh khỉnh khịt mũi: "Tao cần lý do để đánh người? Thằng ranh, mày chưa trải sự đời hay giả vờ ngu ngốc thế? Mà đúng rồi, mày chắc chắn chưa trải sự đời, thằng ranh con như mày đâu có tư cách đó?"

"Được rồi, tao sẽ không nói mấy điều vô nghĩa nữa. Trước khi bị đánh còn muốn nói gì nữa không?", Hàn Lưu tạo thế đánh.

Vu Kiệt vẫn không nhúc nhích, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

"Xin lỗi Đại Năng!"

Anh vừa nói xong thì khuôn mặt của Hàn Lưu đã có chút thay đổi!

Xin lỗi?

Hắn ta tưởng anh đang định cầu xin, nhưng không ngờ lại...yêu cầu hắn ta xin lỗi!

"Đùa với tao à! Tao xin lỗi một tên rác rưởi? Nó cũng xứng sao?"

Là con trai của một gia tộc lớn, người nắm giữ tương lai như hắn ta sẽ xin lỗi một tên rác rưởi sao, sao có thể chứ.

“Tao nói xin lỗi!”, Vu Kiệt lạnh lùng nói.

"Thằng ranh, có phải não mày bị cửa đè vào không? Xin cái mẹ mày..."

"Bộp!"

Nắm đấm của Hàn Lưu đấm mạnh vào mặt Vu Kiệt, nhưng hắn ta chưa kịp nói hết lời thì nắm đấm của hắn ta đã dừng lại.

“Cái gì?”, vẻ mặt của hắn ta tràn đầy kinh ngạc.

Một đám ông lớn cách võ đài không xa cũng bị chấn động.

Cú đấm...

Cũng giống như cú đấm mà Lý Đại Năng đấm Vu Kiệt ngày hôm đó, nắm đấm không xê dịch được chút nào.

Nắm đấm của hắn ta bị một tay Vu Kiệt bắt lấy!

"Mày...mày dám không nghe lời ông chủ mày sao?”, Hàn Lưu tức giận hét lên.

Vu Kiệt vẫn nói như cũ: "Tao đã nói xin lỗi, mày phạm sai thì phải xin lỗi!"

"Xin lỗi cái con mẹ mày! Mày chết chắc rồi!", Hàn Vũ đấm thêm một cú nữa.

"Bộp!"

Kết thúc giống nhau.

Nắm đấm kia dừng ở giữa không trung, không tiến về phía trước được.

Sức lực mạnh mẽ cũng theo lòng bàn tay Vu Kiệt truyền vào hai nắm đấm của Hàn Lưu.

Đôi mắt hắn ta mở to vì tức giận.

"Mày mắc phải ba sai lầm lớn!"

"Là người nhưng lại vô tình. Mày đã bỏ rơi Triệu Lệ Lệ vì lý do kết hôn, chưa bao giờ công khai danh tính của cô ấy, coi cô ấy như một món đồ chơi!"

"Là người nhưng lại ham hư vinh. Vì hôn nhân và danh tiếng của bản thân, mày không ngại chi tiền để người khác bán độ, để thiên hạ nhìn thấy trận đấu mà mày đã cẩn thận sắp đặt một cách vô lý, mà trận đấu đó chỉ với mục đích giúp hôn lễ được diễn ra suôn sẻ!"

"Là người nhưng mày lại rất vô lý. Lý Đại Năng thích Triệu Lệ Lệ, nhưng chỉ là thầm yêu trộm nhớ, không nói ra. Hơn nữa ngày hôm qua anh ta ở cùng Triệu Lệ Lệ, là sau khi mày vứt bỏ cô ấy, mà cô ấy cũng chỉ yêu cầu anh ta làm vệ sĩ mà thôi. Mày không những không hỏi mà còn trút sự bất mãn, đánh nhau trái phép, lừa gạt người khác!"

"Mày nói xem có nên xin lỗi không!"

"Xin cái con mẹ mày…", Hàn Lưu tức giận đến mức giơ chân ra đạp ra, nhưng hắn ta không ngờ vừa định giơ chân lên, thì bỗng có một bàn chân khác đạp tới!

"Bộp!"

Hắn ta đã bị đá!

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play