*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng thực ra trong lòng hắn ta đang rất sợ.
Nếu như Vu Kiệt thật sự đánh gãy hết xương cốt trên người hắn thì phải làm thế nào?
“Cũng không đến mức đó, chỉ là muốn mày nếm thử mười loại hình tra tấn thời cổ đại mà thôi”.
Vu Kiệt ngước mắt nhìn Mạc Vãn Phong đứng bên cạnh: “Chú Mạc, vừa hay cũng để tổ chức Đệ Nhất của chú mở mang kiến thức”.
Nói xong, Vu Kiệt lại đá Lưu Bát bay ra xa một khoảng.
“Rầm!”
Lưu Bát ngã lăn ra đất, Vu Kiệt đè một chân lên lưng hắn ta một cách nặng nề khiến hắn ta không tài nào nhúc nhích được.
Đối với hung thủ trước mặt, anh không cần phải nhân từ.
“Chú Mạc, trên cơ thể con người, có vài chỗ có thể cảm nhận được rất rõ mọi cơn đau”.
“Ví dụ như đầu gối lúc nãy, tôi nhớ vào thời cổ đại có một vị quân sư cũng bị tra tấn như thế này, để ép ông ta giao thông tin quan trọng ra.
“Đúng lúc vị trí ở hai đầu gối tương ứng với một huyệt đạo. Sau khi châm vào huyệt đó, có thể khiến cơn đau nhân lên gấp mười lần".
Vừa nói Vu Kiệt vừa rút một cây kim bạc ra.
Giống như đang trong một lớp học vậy.
Mạc Vãn Phong im lặng đứng bên cạnh quan sát.
Ông ta hiểu rõ, mục đích thực sự của Vu Kiệt cũng là muốn đánh bại phòng tuyến tâm lý của Lưu Bát một cách triệt để.
Lưu Bát thật sự sợ hãi, hắn ta quay đầu lại, nhìn cây kim bạc sáng chói trong tay Vu Kiệt, ánh mắt né tránh.
Hắn ta không ngừng lắc đầu, nói: “Không, mày không được làm vậy, trong tay tao có thứ mày muốn”.
Chỉ là Vu Kiệt không thích thương lượng điều kiện với loại người như thế này.
Anh trực tiếp đâm kim bạc này vào một vị trí trên đầu Lưu Bát.
Huyệt đạo này tương ứng với đầu gối, nằm trong khu vực phản xạ của dây thần kinh cảm giác trên não.
Rất chuẩn.
Lưu Bát nằm bẹp dưới đất, sống mũi lập tức bị đè nát bét.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT