Mục Tiểu Vũ liếc mắt nhìn xung quanh, có nhiều người ở đây như vậy, cô bé có hơi ngượng ngùng.
“Ông ngoại nói cho chúng cháu biết, anh họ ở đây, cho nên chúng cháu mới đến”.
Cô bé lo những người này sẽ đưa mình trở về, nên vội vàng nhắc đến tên của ông cụ Lý.
Quả nhiên, không ai trách móc nữa.
Lúc này, Dương Cẩm Tú đứng ở cửa, mím môi, nhìn chằm chằm Vu Kiệt đang nằm trên giường, khóe mắt đỏ hoe.
Vu Kiệt cũng nhìn về phía Dương Cẩm Tú, ánh mắt vô cùng trìu mến.
Bầu không khí trong phòng bỗng chốc thay đổi.
Giống như trong căn phòng này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Không có cảnh tượng dữ dội giống như sấm chớp ầm ầm.
Cũng không hề khóc lóc giống như những cảnh lãng mạn trong bộ phim truyền hình sống chết có nhau, mãi mãi không rời.
Dương Cẩm Tú cứ đứng ở cửa, ánh mắt chăm chú nhìn Vu Kiệt.
Cô rất sợ, sợ đây là một giấc mơ, nếu tỉnh dậy, sẽ không còn gì nữa.
Mục Tiểu Vũ đứng phía sau khẽ đụng vào eo Dương Cẩm Tú.
Lúc này Dương Cẩm Tú mới nhận thức được, đây là thật!
Không sai!
Cô đã gặp được Vu Kiệt rồi!
Gặp được người thương của mình!
Cô không thể kìm nén được nữa, lập tức chạy về phía Vu Kiệt, ôm chặt lấy anh.
Những giọt nước mắt như trân châu cứ không ngừng lăn dài trên khóe mắt cô, rơi tí tách tí tách trên vai Vu Kiệt.
Trên người Vu Kiệt có rất nhiều vết thương, nhưng cảm giác ôm người yêu trong lòng đã hoàn toàn khiến những cơn đau này trở thành mật ngọt.
Anh chầm chậm giơ tay lên, ôm lấy Dương Cẩm Tú.
Anh nhẹ nhàng ôm tấm lưng gầy của cô, cũng có thể cảm nhận được cả người cô đang run bần bật, kích động đến mức nào.
Trong lòng Vu Kiệt cũng cảm thấy có lỗi, lần này không từ mà biệt, khiến rất nhiều người lo lắng.
“Xin lỗi”.
Vu Kiệt là kiểu người có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không tài nào nói ra được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT