Nói xong, cô tự đẩy chiếc xe lăn đi ra ngoài.  

Lưu Hổ ngồi một mình trong phòng hoang mang gãi đầu gãi tai, chẳng hiểu gì hết.  

Ánh mắt hắn dừng lại trên người Ngô Lãnh.  

“Ông nội Ngô ơi, ông nhất định phải tỉnh lại đó!”  

Trong một bệnh viện khác.  

Khi bác sĩ điều trị chính nhìn thấy ngón tay người bệnh nằm trên giường giật giật thì vui mừng đến nỗi suýt chút nữa ngồi bật dậy.  

Anh ta vội vàng thông báo cho tất cả bác sĩ.  

Sau khi thấy bệnh nhân có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ điều trị chính lập tức thông báo cho các cán bộ cấp cao của bệnh viện.  

Rất nhiều người tai to mặt lớn nhanh chóng có mặt.  

Căn phòng phải chứa số lượng lớn người như vậy, cơ hồ chật như nêm cối.  

Những nhân vật cốt cán đứng vây quanh giường bệnh, ai cũng muốn là người đầu tiên nhìn thấy kết quả mà mình muốn thấy.  

Lúc này.  

Trong ý thức của Vu Kiệt, cảnh tượng trước mắt chợt thay đổi, không phải là núi lửa nữa.  

Anh giống như đã ngã xuống vực sâu, chìm ở trong đó rất lâu.  

Trong một khoảnh khắc, anh không còn năng lực cảm giác về không gian và thời gian.  

Anh cũng không biết mình đang làm gì.  

Không biết mất bao lâu, hình như rốt cuộc cũng chạm đáy, Vu Kiệt cảm thấy hình như mình trôi vào một nơi nào đó vừa tối tăm vừa chật chội.  

Không gian chung quanh đầy sức ép khiến anh cơ hồ không thở nổi.  

Bên cạnh bỗng nhiên có tiếng động, giống như có thứ gì đó đang vỡ vụn.  

Anh có cảm giác mắt mình như bị đổ chì, nặng như núi đè.  

Song cuối cùng anh cũng mở được mắt ra, ánh mắt tán loạn hoang mang.  

Anh có thể nhìn thấy trần nhà phía trên, đây là…  

Bệnh viện!  

Anh dần dần khôi phục ý thức, nhưng thân thể lại như không còn là của mình nữa, không nhúc nhích được. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play