*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trông Hứa Thu cực kỳ thê thảm, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hai mắt khóc đến nỗi sưng đỏ.
Tóc bết đầy đầu, không biết đã mất ngủ bao lâu rồi.
Người cô ta bốc mùi tanh tưởi, có lẽ người đổ mồ hôi cũng lâu rồi không được tắm.
Sau khi bước vào thì cô ta trông thấy Ngô Tiểu Phàm trên giường bệnh trước tiên, lập tức sợ ngây người.
“Bịch bịch!”
Cô ta lập tức quỳ phịch xuống, nói: “Tiểu Phàm, Tiểu Phàm, cầu xin cô cứu tôi đi, cô cứu tôi với, tất cả đều do Hứa Long làm, chẳng liên quan gì đến tôi cả!”
Vẻ mặt cô ta đầy sợ hãi, trông có vẻ đã hối hận.
Ngô Tiểu Phàm cũng sững người, cô hoàn toàn không biết Hứa Thu đã trải qua những gì.
Sau đó Hướng Thiên Lĩnh lại trịnh trọng nói: “Cô là ân nhân của Vu Kiệt, cũng là ân nhân của tôi, là ân nhân của cả đội Báo chúng tôi!”
“Nếu không có cô, có lẽ tôn thái tử đã không thể sống sót, thế nên chuyện của cô cũng là chuyện của chúng tôi”.
“Bây giờ chỉ cần cô nói một câu, cô muốn người đàn bà này chết thì cô ta sẽ lập tức xuống suối vàng!”
Giọng nói vang vọng, bầu không khí lập tức nổ tung.
Câu nói ấy cứ vang vọng trong đầu Ngô Tiểu Phàm.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Hướng Thiên Lĩnh, ánh mắt đầy khiếp sợ.
Cô biết rất rõ những lời Hướng Thiên Lĩnh nói chất chứa sức mạnh khủng bố đến mức nào.
Chỉ cần cô nói một câu thôi ư…
Gương mặt của Ngô Hải sau khi chết lại hiện lên trong đầu cô.
Rất tuyệt vọng, rất đáng sợ.
Ngô Tiểu Phàm bỗng cảm nhận được sự cô độc.
Ánh mắt cô dần chuyển sang Hứa Thu.
Hứa Thu đón ánh mắt của Ngô Tiểu Phàm, cứ như đang chờ được ban ân.
“Cô đang muốn nói vì cô là mẹ kế nên mới bắt tay với Hứa Long để giết chết bố tôi ư?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT