Ngô Tiểu Phàm nhớ lại, bây giờ mới nhớ ra điều gì đó.  

Cô lại ngước đầu lên, nhìn quanh bốn phía.  

Xung quanh có rất nhiều người được trang bị võ trang đầy đủ, gương mặt cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt đầy biết ơn.  

Ngô Tiểu Phàm không rung động vì chuyện đó, chỉ là không ngờ cô lại thấy được rất nhiều anh hùng chỉ có thể xuất hiện trong TV.  

Cô lập tức ngơ ngác.  

Họ tới thăm cô ư?  

Đùa cái gì thế!  

Ngẫm lại thấy cũng không đúng.  

“Các người… Đều đến đây để bảo vệ Vu Kiệt ư?”  

Ngô Tiểu Phàm dò hỏi.  

Hướng Thiên Lĩnh thong thả gật đầu, dường như cũng đang muốn nói cho Ngô Tiểu Phàm rằng mặt khác họ cũng bảo vệ cô.  

“Rất cảm ơn những việc cô đã làm, có lẽ cô vẫn chưa biết mình đã cứu vớt một người thế nào”.  

“Không chỉ chúng tôi, mà cả thủ đô, cả Hoa Hạ, cả thế giới này cũng phải cảm ơn cô”.  

Hướng Thiên Lĩnh biết rất rõ, bây giờ mọi người bình an vô sự chính là kết quả tốt nhất.  

Nếu không, chẳng biết sức ảnh hưởng của việc này sẽ khủng bố đến mức nào.  

Hơn nữa, nếu bọn họ không thể bảo vệ Vu Kiết thật tốt thì chắc không biết mình còn mặt mũi nào để đối mặt với ông Lưu dưới suối vàng.  

Sau này chắc phải mang theo cái tiếng xấu muôn đời đó trốn vào chốn rừng hoang nước độc và mai danh ẩn tích cũng không chừng.  

Bởi vì chẳng có ai còn mặt mũi để tiếp tục sống với thân phận đội Báo.  

“Không, không, ông đừng nói thế”.  

Ngô Tiểu Phàm được khen đến mức đỏ mặt, vội vàng ngồi dậy xua tay.  

Cô không ngờ mấy người này hành động quá nhanh chóng và mạnh mẽ, không ngờ lại tiếp nhận cả bệnh viện.  

“Cho hỏi… Các người là ai thế?”  

Ngô Tiểu Phàm thử thăm dò, giọng rất yếu ớt, cũng rất lo họ sẽ không nói cho mình biết.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play