Đều nói bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, thân thể Lâm Diêu Chi vốn khỏe mạnh, lâu nay ngay cả cảm cúm cũng không bị. Lúc này rốt cuộc cô cũng cảm nhận được cái gì gọi là cành liễu đong đưa trước gió. Không chỉ nghẹt mũi mà còn bị đau họng, khiến cô có cảm giác mình như biến thành Lâm Đại Ngọc (1) rồi, ngay cả giọng nói cũng buộc phải dịu dàng.

(1) Lâm Đại Ngọc, tên tự là Tần Tần, là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, tác giả Tào Tuyết Cần.

Tuy bị Tần Lộc và Lâm Mộc Chi thay phiên nhau canh chừng nên phải uống không ít thuốc, nhưng chắc do virus trong cơ thể cô quá mạnh mẽ nên cảm cúm suốt mấy ngày vẫn không khỏi.

"Anh đưa tôi tới đây là được rồi." Lâm Diêu Chi bị nghẹt mũi, cô cất giọng khàn đặc, "Để tôi tự đi lên."

Tần Lộc nói: "Cô đi đi, lên đến nơi thì ra ban công vẫy tay với tôi."

Lâm Diêu Chi gật đầu rồi xoay người đi, hôm nay Tần Lộc chở cô về, đến trước cửa khu nhà mới để cô xuống. Thời tiết bên ngoài vẫn nóng như trước, trong xe và ngoài xe hoàn toàn là hai nhiệt độ khác nhau.

Lâm Diêu Chi há miệng hít thở, mơ màng đi vào thang máy, lúc này có một cô gái cao ráo đang đứng trong thang máy, cô ta đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai che kín mặt mình. Nếu là bình thường, có lẽ Lâm Diêu Chi sẽ cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng hôm nay cô bị cảm hơi nghiêm trọng nên chẳng còn sức lực để quan tâm tới tình hình xung quanh. Mặc dù vậy, trên người cô gái này như thể có ánh mắt âm thầm quan sát khiến Lâm Diêu Chi yếu ớt nảy sinh chút cảnh giác, cô cũng nghi ngờ nhìn cô ta, sau đó chợt phát hiện ra điều gì đó, tuy rằng cô gái này che kín nên không nhìn thấy mặt, nhưng dáng người lại làm người ta cảm thấy rất quen. Hình như đã gặp ở đâu rồi.

Giác quan thứ sáu nhạy bén đang nhắc nhở Lâm Diêu Chi, dường như cô gái trước mắt mình cũng không phải hạng người tốt lành gì, cô nhích sang chỗ khác, nghi ngờ hỏi: "Chúng ta... có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?"

Cô ta không nói gì, vẫn cúi đầu, nếu như bây giờ không phải ban ngày thì chắc chắn hình ảnh này sẽ rất đáng sợ.

"Cô..." Lâm Diêu Chi còn chưa dứt lời, cô gái kia đã di chuyển, cô ta nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó bất ngờ tiến lên từng bước, bao vây Lâm Diêu Chi trong góc thang máy, sợi tóc rủ xuống tỏa ra hương thơm tinh tế của một cô gái, cô ta mở miệng nói: "Tôi nghe nói cô bị cảm..."

Cô ta vừa dứt lời, sau lưng Lâm Diêu Chi sởn hết cả da gà, hoảng sợ hét lên: "Á á á á á, tại sao lại là cô!?"

Cô gái bỏ kính râm xuống, để lộ cặp mắt xinh đẹp, cô ta nói: "Cô đừng đánh tôi, tôi tới đưa thuốc cảm cho cô thôi mà." Nói xong cô ta nhét cái túi vào tay Lâm Diêu Chi.

Lâm Diêu Chi la hét như con gà bị xách cổ, không sai, cô gái trước mắt này chính là Thạch Cốc Thu mà mấy hôm trước cô gặp trong công viên, cô vốn cho rằng lần gặp mặt kia là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt trong cuộc đời này, ai biết hôm nay lại gặp cô nàng âm hồn không tan này lần nữa chứ.

"Cô theo dõi tôi!" Lâm Diêu Chi chưa bao giờ thấy một cô gái nào đáng sợ như vậy.

"Tôi không hề!" Thạch Cốc Thu trợn tròn cặp mắt xinh đẹp, nhìn qua trông rất vô tội, "Tôi không hề theo dõi cô, tôi chỉ ở gần nhà cô nên trùng hợp nhìn thấy thôi."

Lâm Diêu Chi không tin: "Cô lừa tôi, rõ ràng cô ở gần nhà Tần Lộc cơ mà!"

"Còn không phải bị anh ấy đuổi đi sao?" Thạch Cốc Thu mỉm cười, "Nên… tôi chuyển nhà rồi."

Thang máy sau lưng kêu lên một tiếng, đúng lúc tới tầng mà Lâm Diêu Chi ấn, cô đẩy Thạch Cốc Thu ra, hét lên rồi chạy mất, để lại Thạch Cốc Thu một mình với vẻ mặt cô đơn đứng trong thang máy. Lâm Diêu Chi vào nhà, sau đó vội vàng gọi điện thoại cho Tần Lộc, hoảng sợ nói tình huống này với anh.

"Thạch Cốc Thu?" Tần Lộc cũng không thể hiểu nổi, "Tại sao cô lại gặp cô ta trong thang máy?"

"Tôi không biết." Lâm Diêu Chi cảm thấy mình thực sự quá yếu đuối và đáng thương, lại không có ai giúp đỡ, "Cô ta còn kinh khủng hơn da trâu, quả thực là âm hồn không tan!"

Tần Lộc hỏi: "Bây giờ cô ta đang ở đâu?"

Lâm Diêu Chi trả lời: "Mới vừa đi thang máy xuống dưới rồi."

Tần Lộc cúp điện thoại.

Khoảng một hai phút sau, Lâm Diêu Chi nhận được một cuộc gọi từ Tần Lộc, Tần Lộc ở đầu bên kia điện thoại nói: "Xuống đây đi, tôi đã bắt được cô ta rồi."

Lâm Diêu Chi chẳng thấy vui vẻ gì khi nghe được lời này, trái lại có cảm giác sợ hãi, giống như Tần Lộc bắt con gián rồi bảo mình mau nhìn đi vậy. Cô kì kèo hồi lâu mới không tình nguyện đi xuống thì thấy Tần Lộc và Thạch Cốc Thu ngồi ở dưới tầng, khẩu trang và kính râm trên mặt Thạch Cốc Thu đều được tháo xuống, vẻ mặt cô ta sắp khóc, như thể bị Tần Lộc bắt nạt vậy.

"Tôi thực sự không hề theo dõi cô." Thạch Cốc Thu nhìn thấy Lâm Diêu Chi thì oan ức nói, "Thật mà."

"Tôi không tin." Lâm Diêu Chi rầu rĩ, "Giờ cô đang ở đâu? Dẫn chúng tôi qua xem đi." Cô nghĩ tới căn phòng đầy những bức ảnh của mình thì sợ run cả người.

"Ở gần đây thôi." Không ngờ Thạch Cốc Thu rất thản nhiên, "Đi thôi, tôi dẫn hai người qua đó ngồi một chút."

Tần Lộc nhìn vào mắt Lâm Diêu Chi, đúng lúc cô cũng nhìn sang, cả hai đều thấy được sự bất đắc dĩ sâu sắc trong mắt đối phương.

Điều duy nhất khiến Lâm Diêu Chi cảm thấy vui mừng là Thạch Cốc Thu và cô không ở chung một tòa nhà, vẫn có chút khoảng cách. Lúc mở cửa, lòng Lâm Diêu Chi như nổi trống, chỉ sợ nhìn thấy một đống ảnh của mình, trong cái rủi có cái may, điều cô sợ nhất cũng không xuất hiện.

Bây giờ nhìn qua, căn phòng của Thạch Cốc Thu cũng giống căn phòng bình thường của một cô gái, đơn giản và sạch sẽ, không khác phòng người bình thường nhiều lắm.

"Tôi có thể xem phòng ngủ không?" Nhưng một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, Lâm Diêu Chi vẫn cảm thấy không yên tâm.

"Có thể chứ." Người bình thường nghe yêu cầu như vậy có lẽ đã tức giận, còn Thạch Cốc Thu lại mỉm cười ngọt ngào, cô ta dùng ánh mắt dịu dàng nhìn hai người khiến Lâm Diêu Chi và Tần Lộc sởn gai ốc, "Hai người muốn nhìn gì cũng được."

Lâm Diêu Chi: "..." Không được không được.

Tần Lộc: "..."

Rốt cuộc bọn họ đã làm gì sai mà lại bị cô gái thế này trêu chọc chứ?

Phòng ngủ cũng không có hình ảnh gì cả, laptop rất sạch sẽ, không tìm được chút manh mối nào, Lâm Diêu Chi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lên tiếng chất vấn: "Cô nói cô không theo dõi tôi, vậy tại sao cô lại biết tôi bị cảm?"

"Tôi đi học ở câu lạc bộ đó." Thạch Cốc Thu vẫn giữ nguyên nụ cười, "Tuy Tần Lộc không muốn dạy tôi, nhưng còn có các huấn luyện viên khác mà..."

"Cô học lớp của ai?" Lâm Diêu Chi khá tò mò, ai mà xui xẻo thế nhỉ?

"Quý Hòa Ngọc." Thạch Cốc Thu nháy mắt, "Anh ấy cũng đẹp trai thật đấy."

Lâm Diêu Chi: "..." Được rồi.

"Tôi thực sự không theo dõi cô." Thạch Cốc Thu giải thích, "Chỉ là thấy cô bị cảm rất nặng, trông khá đáng thương nên muốn đưa cô chút thuốc cảm thôi, cô lợi hại như vậy, sao lại sợ tôi chứ?"

Lâm Diêu Chi nghe cô ta nói xong thì trong lòng run lên, nghĩ thầm, tôi có lợi hại hơn nữa thì cũng sẽ sợ biế,n thái.

"Tóm lại cô cách xa tôi một chút, đừng để tôi gặp lại cô." Lâm Diêu Chi xác định mình không bị chụp ảnh nên yên tâm hơn rất nhiều, cô dặn dò Thạch Cốc Thu, "Nếu không tôi sẽ đánh cô."

Thạch Cốc Thu nghe xong thì mặt đỏ bừng, dịu dàng ừ một tiếng.

Lâm Diêu Chi thấy biểu cảm của cô ta thì vẻ mặt lập tức tái mét, cô tuyệt vọng nhìn Tần Lộc, Tần Lộc đành nói: "Nếu không ổn thì báo cảnh sát."

Lâm Diêu Chi chỉ có thể nói được.

Cuối cùng lúc hai người rời đi, Lâm Diêu Chi lảo đảo bước đi giống như một cụ già bị hoảng sợ quá độ, bước chân chứa đầy sự nặng nề. Tần Lộc đi đằng sau cô, lúc xuống tầng còn nhẹ nhàng đè vai cô, khẽ nói một câu: "Đừng sợ, có tôi ở đây."

Vẻ mặt Lâm Diêu Chi buồn rười rượi: "Có anh mới càng đáng sợ, uy lực biế,n thái của anh ở đây còn gấp đôi ý chứ."

Tần Lộc: "..."

Lâm Diêu Chi nói: "Tôi nghĩ mình cần phải nói chuyện với Quý Hòa Ngọc."

Tần Lộc: "Nói gì?"

Lâm Diêu Chi nói: "Đương nhiên là bắt anh ta dạy dỗ Thạch Cốc Thu thật tốt, tốt nhất là dạy Thạch Cốc Thu trở thành một cao thủ võ lâm, đến lúc đó chúng ta có thể đường đường chính chính đánh bại cô ta trên võ đài."

Tần Lộc thật sự muốn vỗ tay cho tư duy logic xuất sắc của Lâm Diêu Chi, nhưng rõ ràng suy nghĩ này không được khả thi cho lắm, nhìn dáng vẻ dịu dàng yếu ớt của Thạch Cốc Thu đi, đợi tới lúc cô ta có thể luyện được thì bọn họ đã sáu mươi, bảy mươi tuổi rồi.

Lâm Diêu Chi hít mũi rồi hắt xì hơi một cái, thảm nhất chính là lúc bọn họ vừa rời khỏi thang máy, bước ra bên ngoài, Thạch Cốc Thu đứng trên ban công ở tầng năm vui vẻ chào bọn họ, còn lớn tiếng mời bọn họ lần sau quay lại chơi, khiến Lâm Diêu Chi nghe xong suýt khóc. Cô nghĩ mình phải nghiêm túc nói chuyện với Thạch Cốc Thu, bọn họ không phải tới chơi đâu...

Nhìn qua nét mặt của Tần Lộc khá kỳ lạ, rõ ràng muốn cười nhưng lại cảm thấy không thích hợp để cười, anh không thể làm gì khác, đành kìm nén.

Lần này về tới khu nhà, Tần Lộc trực tiếp đưa Lâm Diêu Chi lên tầng, nhìn cô bước vào cửa mới rời đi, Lâm Diêu Chi vào nhà, sau đó nằm dài trên ghế sofa, cảm thấy bản thân bị bệnh nặng tới mức đánh mất động lực sống.

Đúng lúc Lâm Mộc Chi ngồi bên cạnh xem kịch bản, thấy em gái mình cứ đi đi lại lại thì khó hiểu hỏi: "Em sao thế?"

Lâm Diêu Chi lên tiếng: "Anh ơi... Anh đã bao giờ gặp một tên bi,ến thái theo dõi anh chưa ạ?"

Lâm Mộc Chi nói: "Đương nhiên gặp rồi." Dù sao anh ta cũng là một ngôi sao, gặp chuyện này như cơm bữa ấy chứ.

"Vậy sau đó anh làm gì ạ?" Lâm Diêu Chi hỏi.

"Chỉ có thể không để ý tới bọn họ thôi, nếu bọn họ không có hành động gì thì cho dù báo cảnh sát cũng chỉ bị giam vài ngày." Lâm Mộc Chi nhíu mày, "Em gặp phải chuyện gì thế? Có người theo dõi em à?"

"Không ạ, em chỉ nghi ngờ thôi." Lâm Diêu Chi nói, "Trước mắt còn chưa có chứng cứ."

Lâm Mộc Chi hỏi: "Rốt cuộc là ai?" Mặc dù biết sức mạnh của em gái mình nhưng anh ta vẫn không yên tâm.

Lâm Diêu Chi nói: "Là... một cô gái ạ. Cô ta luôn theo dõi Tần Lộc, còn chụp rất nhiều hình của anh ấy, kết quả bị Tần Lộc phát hiện." Cô xoa mũi, "Kết quả hôm nay em phát hiện ra cô ta chuyển đến khu nhà của chúng ta." Cô vẫn không nói tên của Thạch Cốc Thu, coi như cho cô ta chút riêng tư.

Lâm Mộc Chi hỏi: "Thật sao?"

Lâm Diêu Chi đáp: "Đương nhiên là thật rồi."

"Vậy sau này em ra ngoài phải chú ý một chút." Lâm Mộc Chi nói, "Thật ra nếu không được thì chúng ta chuyển nhà." Anh ta khép kịch bản, "Để tránh dính dáng với người không rõ lai lịch như vậy."

Lâm Diêu Chi nghe xong thấy cũng hợp lý, dù sao gia đình cô cũng không thiếu nhà để ở, ngoại trừ lúc chuyển nhà hơi phiền phức, nhưng ít ra có thể tránh được tai họa. Vì vậy, Lâm Diêu Chi hạ quyết tâm, nếu như cô còn gặp lại Thạch Cốc Thu thì sẽ bàn bạc việc chuyển nhà với Lâm Mộc Chi. Nhưng hình như Thạch Cốc Thu cũng rất biết điều, từ sau lần đưa thuốc cảm cho Lâm Diêu Chi xong cũng không chủ động xuất hiện trước mặt cô nữa, lúc hai người chạm mặt nhau đều ở trong câu lạc bộ, ngược lại có hương vị nước sông không phạm nước giếng.

Đương nhiên, nếu như cô ta có thể thay đổi ánh mắt tham lam, mỗi lần nhìn thấy Lâm Diêu Chi và Tần Lộc giống như nhìn thấy đồ ăn ngon thì Lâm Diêu Chi sẽ vui hơn.

~~~ Tác giả có lời muốn nói:

Thạch Cốc Thu: "Kinh bất kinh hỉ, ý bất ý ngoại!" (2)

(2) Kinh bất kinh hỉ, ý bất ý ngoại: ý chỉ điều gì đó bất ngờ xảy ra, thường dùng để trêu chọc sự thay đổi bất chợt để tạo kịch tính trong cốt truyện.

Lâm Diêu Chi: "..."

Tần Lộc: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play