Đệ nhị thập bát chương: "Tỷ tỷ không thích ta sao? Rõ ràng tỷ tỷ là của một mình Tiểu Vũ, tại sao ngươi lại thích nhiều người như vậy? Ngươi thích nhiều người như vậy, Tiểu Vũ rất khó chịu!"





Nghỉ đông, Nhậm Yên Vũ thật sự thực hiện lời hứa của nàng với Nhậm Bình Sinh, trong học kỳ này bài kiểm tra nào nàng cũng được 100 điểm.


Nghỉ đông năm nay Nhậm Bình Sinh suy nghĩ một chút, quyết định mở một buổi tiệc trước tết, mời vài người bạn của mình, đến nhà mình chơi, đương nhiên chuyện này nàng cũng thương lượng với Nhậm Yên Vũ rồi, còn thuận tiện hỏi Nhậm Yên Vũ có muốn mời bạn mình về không.


Nhậm Yên Vũ suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có thể, liền gật đầu nói: "Ta đi hỏi bọn họ có muốn đến không." Dù sao cũng là lần đầu tiên tỷ tỷ mở tiệc đãi bạn, nếu đến lúc đó không có ai tới sợ là tỷ tỷ sẽ mất mặt, thật ra mà nói, đối với chuyện nhân duyên của Nhậm Bình Sinh, Nhậm Yên Vũ hoàn toàn không tin tưởng.


Đương nhiên, với nhân duyên của mình Nhậm Yên Vũ rất có tự tin, nhưng mà mặc dù tự tin, sự tình phát triển cũng ngoài dự liệu của nàng.


"Nhà cậu muốn mở tiệc à Tiểu Vũ?"


"Phải, tỷ tỷ bảo ta mời bạn bè về chơi."


"Tiểu Vũ ta có thể đến không?"


"Tiểu Vũ ta là bạn tốt của ngươi, ngươi mời ta đi nha?"


"Tiểu Vũ ta cũng muốn đi."


". . ."


Nhậm Yên Vũ trăm triệu lần không ngờ vậy mà lại có nhiều người muốn đi như vậy, lại còn nói thẳng mặt mình, con nít thời nay a, không biết rụt rè.


Tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ của chúng ta từ nhỏ tâm tư phát triển tinh tế quá đáng bị vây trong đám người, nghe bạn học tích cực tự tiến cử, cảm khái.


Đương nhiên cuối cùng nàng không có để tất cả các bạn đều đến, chỉ gọi vài tiểu bằng hữu, thế nhưng Nhậm Yên Vũ nhạy cảm của chúng ta lại từ trong chuyện này thấy được cơ hội làm ăn, dự định dùng một khoảng thời gian đi thực tiễn.


Nhưng mà lúc này tỷ tỷ muốn mở tiệc, cho nên không thể thực tiễn rồi.


Rất hiển nhiên, Nhậm Yên Vũ đánh giá thấp mức độ nổi tiếng của mình, cũng đánh giá thấp nhân duyên của Nhậm Bình Sinh. Ngày hôm đó ngoại trừ những người bạn được nàng mời đến, phía bên kia Nhậm Bình Sinhcũng có rất nhiều bạn học đến Nhậm gia.


Nhậm Yên Vũ chấn kinh rồi. Nhân duyên của tỷ tỷ không phải lúc nào cũng tệ hại sao? Từ khi nào mà thay đổi lớn như vậy?


"Quản gia, những người này đều là bạn của tỷ tỷ?" Nhậm Yên Vũ chấn kinh tìm một chỗ len lén hỏi quản gia.


Hiển nhiên quản gia cũng rất là khiếp sợ, Nhậm Bình Sinh không giống như Nhậm Yên Vũ lúc nào cũng tình nguyện kể chuyện trong trường, cho nên đối với chuyện trong trường Nhậm Bình Sinh hắn hoàn toàn không rành rọt lắm, lần này Nhậm Bình Sinh nói muốn mở tiệc hắn còn lo lắng một phen, giống như Nhậm Yên Vũ quản gia cũng sợ hôm nay không có ai tới, thật không ngờ lại nhiều người như vậy.


Quản gia chấn kinh rồi, tiểu thư của hắn từ lúc nào lại cải thiện nhân duyên đến mức này? Tại sao hắn không biết chút gì? Làm quản gia vậy mà lại không hiểu tiểu thư của mình, quản gia cảm thấy hổ thẹn sâu sắc. Tâm hồn giống như Bạch Liên Hoa của quản gia chấn động rồi.


Cho nên mới nói, thật ra ở trong trường Nhậm Bình Sinh vẫn rất nổi tiếng, tuy không có cường đại như Nhậm Yên Vũ, thế nhưng Nhậm Bình Sinh học giỏi, năng lực cũng rất cao, ở các phương diện đều rất nghiêm túc, dù sao tiểu học cũng khác nhà trẻ, nhà trẻ chỉ cần đáng yêu nghe lời lão sư là được thích, đối với chuyện thành tích học tập bọn trẻ không quá coi trọng, thế nhưng lên tiểu học rồi sẽ không như vậy, bọn trẻ sẽ bắt đầu sùng bái người có thành tích tốt, nhất là thành tích tốt giống như Nhậm Bình Sinh, năng lực lại cao, bình thường lại là học sinh nghiêm túc, hơn nữa. . . dáng vẻ của Nhậm Bình Sinh cũng không tệ, tuy tính khí không tốt lắm, bình thường vô cùng nghiêm túc, nhưng vẫn có rất nhiều tiểu bằng hữu thích Nhậm Bình Sinh. Đương nhiên, được lão sư coi trọng là một nguyên nhân khiến các bạn học thích Nhậm Bình Sinh.


Nhậm Yên Vũ nhìn những người bạn của Nhậm Bình Sinh ở Nhậm gia, đột nhiên có một loại cảm giác không lành, nàng luôn không quá quan tâm đến tình hình của tỷ tỷ ở trường học, nàng cảm thấy người như tỷ tỷ nhất định không có nhiều bạn bè, tỷ tỷ luôn có rất ít bạn bè, Nhậm Yên Vũ hoàn toàn không nghĩ đến người như Nhậm Bình Sinh lại nổi tiếng đến vậy, cho nên, trong nháy mắt này, Nhậm Yên Vũ cảm thấy có nguy cơ.


Kỳ thực tỷ tỷ cũng rất giống như tôm tươi, nhất là khi thấy Vương Cường vậy mà cũng tới, cảm giác không lành của Nhậm Yên Vũ càng trầm trọng.


Từ khi lên tiểu học Vương Cường không cùng lớp với Nhậm Yên Vũ nữa, lần này đương nhiên Nhậm Yên Vũ cũng không có mời Vương Cường đến tham gia tiệc của Nhậm Bình Sinh, như vậy tại sao Vương Cường lại đến!?


Vương Cường đến được chỉ có một nguyên nhân.


Chính là Vương Cường được tỷ tỷ mời! Nhưng tại sao tỷ tỷ lại đột nhiên mời Vương Cường đến? Tỷ tỷ và Vương Cường có liên lạc với nhau?!


Lúc này Nhậm Yên Vũ thật sự chấn kinh rồi!


Không không không không không!


Mình vậy mà lại quên mất Vương Cường! Mình vậy mà lại để Vương Cường có liên lạc với tỷ tỷ?!


Trong nháy mắt này Nhậm Yên Vũ phi thường phẫn nộ. Về việc Nhậm Bình Sinh vậy mà lại có liên lạc với Vương Cường trong lúc nàng không để ý khiến Nhậm Yên Vũ tức giận vô cùng, thậm chí khiến nàng có cảm giác mình bị Nhậm Bình Sinh phản bội.


Nhưng nàng cũng biết, tỷ tỷ không thể nào nói hết tất cả mọi chuyện với mình, thế nhưng nàng vẫn không thể kiềm chế được cơn giận.


Tỷ tỷ chỉ có thể là của một mình nàng, tại sao đùng một cái lại có nhiều bạn như vậy?! Tại sao tỷ tỷ còn liên lạc với Vương Cường? Tại sao tỷ tỷ cái gì cũng không nói cho nàng biết?


Sắc mặt Nhậm Yên Vũ vô cùng tệ, quản gia ở bên cạnh rất nhạy cảm phát hiện thay đổi này của Nhậm Yên Vũ, vội vã ngồi chồm hổm xuống hỏi: "Nhị tiểu thư? Người làm sao vậy? Khó chịu đâu hả?"


Sắc mặt Nhậm Yên Vũ vẫn không tốt, nàng kiềm chế, cau mày không nói lời nào, chỉ nhẹ lắc đầu. Hiện tại nàng rất tức giận, nhưng mà nàng không thể tùy tiện phát cáu vào lúc này, nàng vẫn còn lý trí, nàng biết mình không thể phá hỏng bữa tiệc của tỷ tỷ, nhưng cơn tức trong lòng nếu như không tiết ra, thì ngay lúc này đây nàng cái gì cũng không làm được.


Cho nên nàng đi về phía Vương Cường người làm cho nàng tức giận.


Hiển nhiên Vương Cường cũng phát hiện ra nàng, vẻ mặt thay đổi thay đổi.


"Sao ngươi lại đến đây?" Sắc mặt Nhậm Yên Vũ rất khó coi, có thể nói sắc mặt Nhậm Yên Vũ trước nay chưa từng khó coi đến thế.


Đương nhiên Vương Cường cũng thấy được, tuy là con trai thế nhưng tâm tư Vương Cường tinh tế, rất nhanh liền biết Nhậm Yên Vũ đang bất mãn, nhưng hắn vẫn bình tĩnh trả lời: "Là tỷ tỷ bảo ta đến."


Tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ, rốt cuộc nàng là tỷ tỷ của ai, là của ta không phải tỷ tỷ của ngươi! Cái kia, là lửa a. "Là tỷ tỷ của ta, không phải của ngươi, không được tùy tiện gọi."


Vương Cường có hơi sợ, "Nhưng mà tỷ tỷ nói ta gọi nàng như vậy cũng không sao."


Hai hàng chân mày của Nhậm Yên Vũ nhíu chặt hết mức, bất mãn hỏi: "Sao ngươi còn liên lạc với tỷ tỷ của ta?"


Vương Cường ngẩng đầu: "Tỷ tỷ đâu có nói ta không được tìm nàng."


"Nhưng mà ta không cho phép a, tỷ tỷ là của ta ở bên ta."


Vương Cường sợ hãi lui về sau một bước, "Ta đâu có tìm ngươi chơi, ta tìm tỷ tỷ chơi!"


Bạn của Nhậm Yên Vũ nhìn Nhậm Yên Vũ đứng ở nơi đó dường như tâm tình không được tốt, vội vã chạy đến dỗ dành: "Tiểu Vũ, Tiểu Vũ làm sao vậy?"


"Tiểu Vũ đừng để ý đến Vương Cường."


"Tiểu Vũ chúng ta cùng ra kia chơi đi."


Nhậm Yên Vũ đứng tại chỗ, siết chặt nắm tay, đột nhiên quay đầu quát với bạn học: "Các ngươi thì biết cái gì!" Đó là tỷ tỷ của nàng, chỉ có thể là của một mình nàng, bất luận kẻ nào cũng không được phép! Ai cũng không được phép!


Nàng nói câu này có hơi lớn tiếng, làm cho rất nhiều người quay đầu lại nhìn nàng, ở đây rất nhiều người đã nghe qua tên của Nhậm Yên Vũ, đương nhiên ấn tượng của họ đối với Nhậm Yên Vũ cũng phi thường tốt, bởi vì gia giáo nhà Nhậm Yên Vũ rất nghiêm, cho nên ở trước mặt người khác Nhậm Yên Vũ chưa từng bộc phát tâm tình ra ngoài. Khi bọn họ quay đầu thấy Nhậm Yên Vũ như vậy, nhiều ít cũng giật mình.


Đương nhiên Nhậm Bình Sinh cũng nghe, lập tức nói tạm biệt với bạn học, đi đến bên người Nhậm Yên Vũ, quan tâm nói: "Tiểu Vũ làm sao vậy?"


". . ." Nhậm Yên Vũ ngẩng đầu nhìn Nhậm Bình Sinh, không nói lời nào. Nàng cắn chặt răng, hai mắt tựa hồ đều phừng phừng lửa. Nhưng nàng không nói gì, chỉ nhìn Nhậm Bình Sinh, một câu cũng không nói.


Trong chớp mắt Nhậm Bình Sinh bị Nhậm Yên Vũ dọa sợ, thậm chí nàng không nói thành lời, nàng chưa từng thấy qua ánh mắt Nhậm Yên Vũ như vậy. Phẫn nộ, thậm chí còn mang theo một chút oán hận. Nhậm Bình Sinh không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao Nhậm Yên Vũ lại có ánh mắt như vậy? Tại sao Nhậm Yên Vũ lại dùng ánh mắt đó nhìn mình? Nàng thậm chí không dám tiến đến gần Nhậm Yên Vũ.


"Tiểu Vũ?"


"Tỷ tỷ. . ." Nhậm Yên Vũ nhìn Nhậm Bình Sinh, khổ sở nói: "Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?" Bên trong đôi mắt nàng là đau thương, bên trong lời của nàng là khổ sở, điều này làm Nhậm Bình Sinh nhất thời không biết phải làm gì, nàng thậm chí còn không biết chuyện gì xảy ra.


Nhậm Yên Vũ không thèm nói tiếp, xoay người đi không nhìn đến Nhậm Bình Sinh liền rời khỏi đây. Buổi tiệc hôm đó cũng không vì chuyện này mà xảy ra bất trắc nào, rất suông sẻ kết thúc. Sau khi Nhậm Yên Vũ nói với Nhậm Bình Sinh như vậy, làm như không có việc gì xảy ra, vẫn tự ăn uống nói chuyện với bạn bè. Chỉ có vài người Nhậm gia phát hiện, Nhậm Yên Vũ có gì đó không đúng, tuy biểu hiện của nàng không khác bình thường, thế nhưng dù sao bọn họ cũng đã ở cùng Nhậm Yên Vũ lâu như vậy, mà dù sao Nhậm Yên Vũ cũng chỉ là một đứa trẻ, mặc kệ che giấu có tốt cũng không thể một tia không lộ.


Cho nên sau khi buổi tiệc kết thúc, Nhậm Bình Sinh liền đi tìm Nhậm Yên Vũ.


Nhậm Yên Vũ đang tắm. Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy rào rào, Nhậm Bình Sinh dừng trước cửa WC, quyết định chờ Nhậm Yên Vũ tắm rửa xong sẽ đi tìm Nhậm Yên Vũ. Nhưng mà nàng về phòng chờ thật lâu Nhậm Yên Vũ cũng không bước ra.


Tắm cần thời gian lâu như vậy sao? Nhậm Bình Sinh nhìn phòng tắm, đột nhiên có chút lo lắng. Dường như hơi lâu rồi. Nhậm Bình Sinh nhíu mày, ở trước cửa hô lên: "Tiểu Vũ, ngươi tắm xong chưa?"


Trong phòng tắm ngoại trừ tiếng rào rào của nước ra, không có tiếng nào khác đáp lại. Nhậm Bình Sinh lo lắng, chẳng lẽ trong phòng tắm xảy ra chuyện?


Ngẫm lại sự khác thường của Nhậm Yên Vũ ngày hôm nay, Nhậm Yên Vũ vội vã gọi thêm một tiếng, sau khi vẫn không có đáp lại nàng vội vàng mở cửa phòng tắm.


Nhậm Yên Vũ đứng dưới vòi sen, trên người không mặc gì, đang nhắm mắt, hoàn toàn không có phản ứng.


"Tiểu Vũ?" Nhậm Bình Sinh giật mình, cũng bất chấp phép tắc, vội vã tiến đến nắm lấy cánh tay Nhậm Yên Vũ, lo lắng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"


Nàng nắm không chặt, nhưng khi nắm nàng mới phát hiện, nước dưới vòi sen vậy mà lại là nước lạnh! Đang mùa đông vậy mà lại tắm nước lạnh?! Đúng là không muốn sống nữa! Cánh tay nàng nắm cũng lạnh như băng!


"Tiểu Vũ ngươi đang làm gì vậy?!" Nhậm Bình Sinh kinh hãi! Nháy mắt nhịn không được lớn tiếng lên, đồng thời cơ thể còn vội vàng tắt vòi nước, nắm lấy Nhậm Yên Vũ, la to: "Rốt cuộc Nhậm Yên Vũ ngươi bị cái gì?!"


Nhậm Yên Vũ không có trả lời Nhậm Bình Sinh, đột nhiên nàng mở mắt ra, trở tay nắm lấy Nhậm Bình Sinh, đột nhiên một tay đẩy nàng vào tường, quát lớn: "Tỷ tỷ sao có thể đối xử với ta như vậy!" Nàng quát rất cố sức, Nhậm Bình Sinh bị dọa sợ hoàn toàn không phản ứng được.


Chỉ thấy Nhậm Yên Vũ cả người đều là nước, nàng nắm Nhậm Bình Sinh, khổ sở nói: "Tỷ tỷ không thích ta sao? Rõ ràng tỷ tỷ là của một mình Tiểu Vũ, tại sao ngươi lại thích nhiều người như vậy? Ngươi thích nhiều người như vậy, Tiểu Vũ rất khó chịu!" Nàng quát, siết lấy cánh tay Nhậm Bình Sinh càng thêm chặt, sau đó đột nhiên nhào đến trước, ôm lấy Nhậm Bình Sinh.


Đại não Nhậm Bình Sinh trống rỗng, nàng bị Nhậm Yên Vũ cả người trần trụi cứ như vậy ôm chặt lấy, cảm nhận được người ôm mình toàn thân lạnh toát phản ứng của nàng mới trở về, một tay kéo Nhậm Yên Vũ ra ngoài, cũng không quản gì khác, trước tiên dắt nàng ra phòng tắm, lấy khăn bao lấy Nhậm Yên Vũ, sau đó lại lấy mền bọc Nhậm Yên Vũ.


Cũng may trong phòng có lò sưởi, không quá lạnh. Nhậm Bình Sinh ôm Nhậm Yên Vũ, cảm giác trái tim của mình đập thình thịch. Tất cả việc này xảy ra quá đột ngột, nhất thời làm Nhậm Bình Sinh không có manh mối, chỉ cảm thấy mình ôm nàng cũng lạnh run cả người, tim cũng đập vội.


Nàng ôm Nhậm Yên Vũ, cảm thấy người trong lòng vẫn không ấm áp, Nhậm Bình Sinh liền cởi áo khoác của mình, mở chiếc chăn bọc Nhậm Yên Vũ ra, sau đó tự mình chui vào, ôm Nhậm Yên Vũ trước rồi mới dùng chăn bao lấy cả hai. Làm xong những việc này nàng lại cúi đầu nhìn Nhậm Yên Vũ, muốn biết lý do Nhậm Yên Vũ có những hành động như vậy. Nhưng nàng vừa cúi đầu, phát hiện gương mặt Nhậm Yên Vũ lại ướt nhem.


Tại sao lại ướt? Nhậm Bình Sinh vừa nghĩ, chợt hiểu ra, là nước mắt của Nhậm Yên Vũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play