Đệ thập thất chương: Chuyện không quan trọng như công - thụ cứ như thế vui vẻ quyết định rồi~




Tân niên năm Nhậm Bình Sinh 8 tuổi trải qua rất là hãm hại, giữa vẻ mặt kinh khủng của tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ 5 tuổi, các nàng trải qua một mùa tết rất hãm hại rất ầm ĩ.


Vì vậy tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ của chúng ta rất ủy khuất, "Tỷ tỷ, năm nay không có pháo hoa rồi hả?"


Dù cho Nhậm Bình Sinh của chúng ta có bản lĩnh thông thiên, thế nhưng tại một nơi lạnh lẽo chỉ có thể ôm túi chườm nóng mặc áo bông bất cứ lúc nào cũng có thể đông lạnh tại chỗ, không có cách nào biến ra pháo hoa, ở một nơi lạ lẫm đúng là không tốt.


"Không có." Vừa thoát khỏi cái ôm gấu nâu sau đó lại bị một đám người vây đến xem tâm tình của tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh đặc biệt không tốt.


"Tỷ tỷ~ năm nay không có cái gì ăn ngon đó rồi hả?"


"Ừ." Tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh vô tình tuyên bố như vậy.


". . ." Tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ ủy khuất cố gắng nhịn khóc. Pháo hoa của nàng. . . đồ ăn ngon của nàng. . .


Sát khí trên người tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh có lẽ vì đến một nơi hoàn toàn xa lạ, cho nên nhất thời còn đang thích ứng, vậy mà lại giữa một đám người ngoại quốc kỳ kỳ quái quái cơ bản đều cao ơi là cao này hoàn toàn không có cách nào. Vì vậy tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh đáng thương và tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ chỉ có thể bị trêu chọc.


"Nhậm! Con gái của ngươi thật đáng yêu!"


"Ai zui~ nào có nào có~ ha ha ha." Kỳ thực đã hoàn toàn đắc ý quên mình rồi.


"Nhậm! Ngày mai mang con gái của ngươi dự tiệc tối của chúng ta đi! Bạn bè của ta nhất định cũng muốn ngắm tiểu mỹ nữ đẹp như thế."


"Ai zui~ tụi nó sẽ mắc cỡ a."


"Con nít lúc nào cũng phải ra ngoài tôi tôi luyện luyện, Nhậm! Ngày mai chúng ta chờ ngươi."


"Nói cũng đúng, ngày mai nhất định ta sẽ đưa hai đứa nó theo."


"Hai vị mỹ nữ, ăn mặc đẹp chút nha."


Vì vậy giữa đoạn đối thoại đó, mẫu thân đại nhân hãm hại con gái lại đem Nhậm Yên Vũ và Nhậm Bình Sinh ra hãm hại.


Cũng không biết tại sao người ngoại quốc lúc nào cũng thích làm tiệc tối này tiệc tối kia, sáng sớm hôm sau, Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ đã bị ăn mặc đẹp đẽ xuất phát lên đường. Cũng may sau khi nghỉ ngơi một ngày, sát khí trên người tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh rốt cuộc cũng thích ứng hoàn cảnh mới, bắt đầu phát huy tác dụng của mình. Cho nên tối đó, hai vị tiểu mỹ nữ trở thành hai đóa Bạch Liên Hoa a Bạch Liên Hoa có thể chụp vào ống kính nhưng không thể khinh nhờn~


"Hi! Peter, đến xem hai người bạn mới của chúng ta." Sau tiếng kêu của người đàn ông, một người phụ nữ đưa một bé trai ăn mặc đẹp đẽ đi đến. Da của cậu bé vô cùng trắng, đôi mắt xanh lam, tóc màu vàng kim vô cùng xinh đẹp. Rõ ràng hắn lớn hơn Nhậm Bình Sinh một chút, bị mẹ đưa tới rất lịch thiệp gật đầu chào hỏi hai vị đại mỹ nữ Nhậm gia: "Chào các ngươi, ta là Peter, rất vui được biết các ngươi." Hiếm thấy, người ngoại quốc nhỏ tên Peter này vậy mà lại có thể nói được tiếng Trung Quốc.


Nhậm Bình Sinh nắm tay Nhậm Yên Vũ đứng ở đó nhìn tiểu bằng hữu ngoại quốc kia nói tiếng Trung, vẻ mặt nghiêm túc, đến môi trường mới khiến hai người nhiều ít cũng có khẩn trương, cũng may gia giáo Nhậm Bình Sinh tốt, chịu sự ảnh hưởng của Nhậm Bình Sinh nên gia giáo của Nhậm Yên Vũ cũng vô cùng không tệ, cho nên tuy hai vị mỹ nữ có điểm khẩn trương và không quá muốn nói chuyện, thế nhưng vẫn thùy mị nết na bắt chuyện với cậu bé.


Cậu bé phụng mệnh của mẹ đưa hai vị tiểu mỹ nữ này đi giới thiệu cho các tiểu bằng hữu khác. Cậu bé ga lăng đưa hai vị thục nữ đi đến chỗ các người lớn không ngó đến, vì vậy. . .


"Hi! Xem ta đưa đến hai vị tiểu mỹ nữ cho các ngươi này." Cậu bé ga lăng sau khi rời khỏi người lớn nháy mắt liền thay đổi, sau đó chính là, một đám con trai hô to "Mỹ nữ" cùng một đám con gái hô "Chỉ là hai đứa tiểu quỷ mà thôi" vân vân, Nhậm Bình Sinh hận thấu xương tên phúc hắc này! Còn Nhậm Yên Vũ thì hiểu ra, đối nhân xử thế còn có thể loại này. Đây là kinh nghiệm rất quý giá, bởi vì lực đả thương quá lớn, cho nên dù không muốn học, thế nhưng tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ của chúng ta vẫn nghiêm túc ghi nhớ đạo lý đối nhân xử thế này.


Kỳ thực những thứ này một chỗ tốt cũng không có để học.


Đương nhiên trong ngôn ngữ của tụi con trai hôm đó thật ra cũng có chút chọc ghẹo Nhậm Yên Vũ và Nhậm Bình Sinh, thế nhưng lúc đó sát khí trên người Nhậm Bình Sinh đã phát ra 100% rồi, cho nên tụi con trai chọc ghẹo cũng không đạt được cái gì. Lại bởi vì đều là một đám tiểu quỷ trước và sau mặt người khác đều không giống nhau, cho nên dù hoàn toàn bất lợi trước một tiểu quỷ 8 tuổi, bọn chúng cũng sẽ không nói ra.


Đương nhiên trong đó cũng có một phần do mặt mũi. Nói chung, dùng lời Nhậm Yên Vũ mà nói chính là: Hôm đó tỷ tỷ thật sự rất ngầu a!


Tỷ tỷ rất ngầu a và mẫu thân đại nhân luôn luôn cố ý vô tình hãm hại con gái cùng nhau ở lại ngôi nhà này. Cũng may phòng ở đây vô cùng lớn, cho nên hoàn toàn có thể chứa được đoàn người.


Vào đêm tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ có chút lạ giường ngủ không được. Nàng luôn luôn nghe thấy tiếng tích tích tác tác ở bên ngoài là tại sao a? Có phải có ma không nha~ tỷ tỷ ta sợ~


Vì vậy Nhậm Yên Vũ lạ giường hoàn toàn ngủ không được lay tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh cũng có chút lạ giường ngủ không ngon lắm dậy.


"Sao vậy?" Đã hoàn toàn biến thành người theo thuyết vô thần tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh mơ mơ màng màng hỏi. Giọng điệu không tốt lắm, vốn là không phải hoàn toàn không ngủ được, thật vất vả ngủ được lại bị đánh thức, điều này làm tâm tình Nhậm Bình Sinh không tốt, nhưng mà cũng may là sống chung ba năm rồi, tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh đối với tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ vẫn có chút cảm tình, cho nên không đến mức giống như trước đây khó chịu liền tát một cái, đương nhiên, tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ cũng đã quen bị tỷ tỷ khó chịu các loại, đối với gương mặt thối hiện tại của tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh đã hoàn toàn coi như không nhìn thấy, cho nên mới nói. . . thói quen a. . . thật sự rất đáng sợ.


Hôm nay đã hoàn toàn thói quen với đối phương Nhậm Yên Vũ cũng quen thói tội nghiệp quay qua nói với tỷ tỷ rằng: "Tỷ tỷ. . . Tiểu Vũ nghe bên ngoài có tiếng động, bên ngoài có ma a tỷ tỷ." Mặc kệ nói như thế nào, độ tuổi này vẫn có điểm sợ ma.


"Lão sư nói trên thế giới này không có ma." Chủ nghĩa vô thần giả* không giới hạn tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh hoàn toàn không thèm để ý, "Nhanh đi ngủ, không thôi ngày mai ngươi sẽ không thể rời giường."
*Giả này là người


"Dạ. . ." Bị Nhậm Bình Sinh nói như vậy, Nhậm Yên Vũ không thể làm gì khác hơn là tội nghiệp nằm xuống.


Vì vậy 5 phút sau. . .


"Nhưng mà tỷ tỷ. . . bên ngoài thật sự có tiếng động." Giọng nói này cỡ nào tội nghiệp a~


Bởi vì giọng nói thật sự quá đáng thương, cho nên tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh cũng chăm chú nghe một hồi, phát hiện bên ngoài quả thật có tiếng động, nhưng mà tiếng động này rất kỳ lạ a, lẽ nào thật sự có ma?


Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ ghé đầu cùng nhau tỉ mỉ nghe.


Hình như không chỉ một con ma. Âm thanh ma phát ra cũng thật là kỳ quái.


"Tỷ tỷ, tại sao âm thanh quỷ phát ra lại là "A~ ưm ưm ưm~ [email protected]#¥%...' a?" Tiểu mỹ nữ bắt chước theo thật ... a~


Kỳ thực Nhậm Bình Sinh cũng không hiểu lắm, "Vậy chắc không phải ma, mà là người? Tại sao lại kêu như vậy? Chẳng lẽ nàng rất đau?" Nhậm Bình Sinh cau mày tự hỏi, cuối cùng vẫn chưa cho ra kết luận.


Không phải ma tại sao lại học theo tiếng ma chứ? "A a a a. . . A. . . my god! Á~~~ " Là tiếng gì?


Suy nghĩ không ra thế nhưng tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh luôn luôn có tinh thần học hỏi đồng thời luôn luôn học giỏi quyết định đưa Nhậm Yên Vũ theo nhìn cái người "A a~~~ ưm ưm ưm ưm~~~" rốt cuộc xảy ra chuyện không ổn gì.


"Tỷ tỷ ta sợ~ " Nhậm Yên Vũ rụt rè nói.


"Không sao, ta sẽ bảo vệ ngươi." Nhậm Bình Sinh lộ ra gương mặt lạnh băng, nghĩa vô phản cố* bước ở phía trước.
*Làm việc nghĩa không được phép chùn bước


Nhậm Yên Vũ cảm thấy có hơi xấu hổ, Nhậm Yên Vũ luôn da mặt dày đến không thuộc cảnh giới loài người vậy mà lại đỏ mặt? "Dạ. . . Tiểu Vũ cũng sẽ bảo vệ tỷ tỷ." À~ thì ra nàng nhớ lúc trước mình có nói sẽ bảo vệ tỷ tỷ nha, nhưng mà bây giờ mình lại bị tỷ tỷ bảo vệ rồi, mình đúng là yếu đuối~ Tiểu Vũ phải nỗ lực dũng cảm và trở nên lợi hại hơn!


Vì vậy hai tiểu quỷ nói với nhau "Ta sẽ bảo vệ ngươi" mang theo lòng hiếu kỳ mạnh mẽ cùng tinh thần sợ chết nhưng vẫn muốn đi, dũng cảm tiến đến nơi có âm thanh không tốt kia.


Đó là một cánh cửa rất thần kỳ, cửa không có đóng, có ánh sáng từ trong phòng rọi ra. Hai tiểu quỷ cẩn cẩn thận thận đi tới đó, mở to mắt từ khe cửa nhìn vào xem rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì.


Vì vậy hai tiểu quỷ nhìn thấy hai người phụ nữ đang không mặc gì nằm trên giường, dáng vẻ hai người đó trong mắt Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ không khác nhau lắm đang một người trên một người dưới, nhìn thấy người phụ nữ bên trên không ngừng đánh XXX của người bên dưới.


"Tỷ tỷ. . . tại sao nàng muốn đánh *beep —— * của nàng a?" Nhậm Yên Vũ nhìn tương tác nóng bỏng của hai người trong phòng, quay đầu hỏi Nhậm Bình Sinh cũng đang chăm chú nhìn.


Nhậm Bình Sinh cái hiểu cái không, tiểu quỷ thời nay, trong thời đại truyền thông và internet lớn mạnh, kỳ thực nhiều ít cũng biết về chuyện này, cho nên đương nhiên, tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh của chúng ta cũng biết một chút, thế nhưng bởi vì tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh của chúng ta là người ăn ở vô cùng nghiêm túc chăm chú, cho nên từ trước đến nay đều thích học hỏi, đối với loại học hỏi này, cũng không học ra hồn lắm, ngẫm đi một tiểu quỷ chỉ thích xem tin tức. . . có thể học được dù sao cũng có hạn, tin tức đương nhiên không thể giải thích *beep —— * đầy đủ rồi. Ha ha ha. . .


Cho nên tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh chỉ hiểu được một chút rất chăm chú nghiêm túc trả lời Nhậm Yên Vũ, "Đây là người lớn, làm với nhau khi. . . ừ kết hôn." Được rồi, thật ra nàng cũng biết được điểm đó chứ có đúng không? Đúng không?


Đôi mắt Nhậm Yên Vũ thoáng cái phát sáng. Đối với chữ kết hôn này, nàng có phản ứng cường liệt gần như là bản năng, bởi vì Tiểu Vũ lớn lên sẽ kết hôn với tỷ tỷ, cho nên đối với tất cả những việc có liên quan đến kết hôn nàng phi thường để ý, cho nên lần này nàng lại biết thêm kiến thức về kết hôn, nàng đương nhiên cũng muốn chăm chú học tập rồi.


Vì vậy nắm chắc câu "Chỉ có chăm chú học tập khi trưởng thành mới có tư cách kết hôn cùng tỷ tỷ" Tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ của chúng ta rất chăm chú dán vào cửa, học hỏi chuyện bên trong.


Kỳ thực ở góc nhìn của tiểu quỷ độ tuổi này, làm chuyện không xong giống như người lớn thật ra có điểm chán ghét, tại sao không mặc quần áo a? Lão sư nói qua con gái phải mặc quần áo. . . lẽ nào kết hôn sẽ không mặc quần áo? Nhưng mà nàng và tỷ tỷ đôi khi cũng không mặc quần áo a, vậy chẳng lẽ các nàng đã kết hôn rồi hả? Nhưng mà không phải tỷ tỷ nói chuyện này chỉ kết hôn mới có thể làm sao? Nhưng các nàng còn chưa mặc áo cưới a. . . rốt cuộc kết hôn là chuyện thế nào a? Nàng và tỷ tỷ rốt cuộc kết hôn hay chưa a?


Tư duy hiện tại của nhị tiểu thư đã hoàn toàn hỗn loạn.


"Tỷ tỷ, hình như kết hôn rất đau." Nàng nhìn người phụ nữ nằm dưới vẻ mặt thống khổ, nói. La đến lớn tiếng như vậy, nhất định là đau lắm, nàng sắp khóc luôn rồi.


"Ừ. . . hình như là rất đau." Nhậm Bình Sinh cau mày suy nghĩ, đáp.


"Tiểu Vũ sợ đau."


"Nhất định là các nàng quá mạnh tay rồi. Sau này chúng ta nhẹ tay một chút, có lẽ sẽ không đau." Nhậm Bình Sinh nghiêm túc trả lời. Trong TV có một lần chiếu, sau khi kết hôn đều phải như vậy, nhưng mà. . . trên TV không có nói là đau như thế a? Hơn nữa, Nhậm Bình Sinh luôn nghiêm túc của chúng ta cảm thấy, thấy tận mắt và thấy trong TV lúc nào cũng có vài điểm không giống nhau, nhưng mà rốt cuộc không giống chỗ nào? Ai nha, nghĩ không ra!


Kỳ thực là giới tính không giống đó tiểu thư ngài có phát hiện không vậy? Mọi người trên thế giới ra mà xem! Rõ ràng sai giới tính như thế, tại sao cũng có người không phát hiện a, trong TV là con trai và con gái, trước mặt ngài là con gái với con gái a cao xanh!


Nhậm Bình Sinh không có phát hiện ra, Nhậm Yên Vũ càng không thể trông cậy được, nàng hoàn toàn không biết trước mắt có bao nhiêu không hợp lý, còn đang xoắn quẩy chuyện đau và không đau. Nàng nhìn người phụ nữ trước mắt rõ ràng là rất đau, lại hỏi: "Tỷ tỷ, nhẹ một chút thật sự không đau hả?"


Nhậm Bình Sinh còn đang cố gắng tìm điểm khác biệt, vì vậy cũng không quay đầu lại mà trả lời luôn: "Ừ, thật."


"Vậy tại sao các nàng muốn mạnh tay như thế a?"


"Các nàng là người lớn, có thể mạnh tay, chúng ta là con nít, nhẹ một chút là được."


"Ờ." Nhậm Yên Vũ hiểu rồi, thế nhưng. . . nàng lại nhìn một chút, "Tại sao người bên trên không la? Nàng có đau không a?"


". . ." Nhậm Bình Sinh không trả lời được, "Trong TV nói, một người đau một người không đau." Trong TV hình như có nói như vậy đúng không nàng không nhớ lắm a~


"Ta muốn làm người không đau kia." Tiểu mỹ nữ sợ đau lúc này liền tuyên bố.


"Ừ." Cảm thấy làm tỷ tỷ chịu đau một chút cũng nên, tròng mắt tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh vừa chuyển, lập tức liền quyết định nhường nhịn muội muội, đau một chút thì đau một chút.


"Thật ạ? Tỷ tỷ thật tốt." Nhậm Yên Vũ lập tức nở hoa trong lòng, càng cảm thấy tỷ tỷ thật sự rất tốt~ kết hôn với tỷ tỷ quả nhiên chính xác.


Hai tiểu quỷ nhìn đến hăng say thảo luận càng thêm hăng say, đáng tiếc đồng chí trong phòng kia càng *beep —— * thêm hăng say, trong lúc quên mình thực hiện hành vi nào đó thì hoàn toàn quên mất mình không đóng cửa phòng, càng không chú ý đến hai tiểu quỷ líu ríu thảo luận ngoài cửa.


Cho nên mới nói. . . phụ huynh nước ngoài cởi mở a cởi mở.


Tết năm nay, tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ của chúng ta lại học được rất nhiều điều mới.








===
╮(╯▽╰)╭ Bổn Điểu lại bắt đầu không đứng đắn rồi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play