Đệ thập ngũ chương: Cho nên mới nói mấy chuyện như kinh tế, phải có địa vị, phải nắm bắt quyền kinh tế.




Thuần khiết của tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh cứ như vậy bay a bay a trong ngày quốc tế thiếu nhi~~ bay đi mất rồi~


Thuần khiết nha~ sao ngươi bay nhanh thế~


Nhưng mặc kệ thuần khiết thế nào, ngày quốc tế thiếu nhi này vẫn hữu kinh vô hiểm* trôi qua. Trong ngày cuối cùng tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh còn ở nhà trẻ, tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ vẫn thích gào khóc của chúng ta đã quyết tâm phải bảo vệ tỷ tỷ. Vì vậy, đầu tiên có lẽ nên bỏ tật hay khóc đi?
*Có hoảng sợ nhưng không có nguy hiểm


Kỳ thực đây cũng coi như là một vũ khí có lực sát thương, then chốt là cái vũ khí này dùng được với người ngoài, hoàn toàn vô dụng với người trong, ai da, bỏ đi có hơi tiếc, nhưng lão sư nói, muốn bảo vệ người khác, đầu tiên mình phải dũng cảm, muốn dũng cảm, thì không được khóc nhè.


Cho nên có lẽ quả quyết từ bỏ thôi. Quá trình từ bỏ cũng khổ lắm. Gào khóc đã là thói quen rồi, muốn bỏ. . .


Ví dụ:


"Lão sư, Vương Tử hôn Tiểu Vũ, Tiểu Vũ chỉ có thể hôn hôn tỷ tỷ thôi. . ." Ủy khuất, bị người khác hôn tỷ tỷ sẽ không cho Tiểu Vũ làm vợ, muốn khóc lắm nha, nhưng mà. . . phải dũng cảm! Phải nhịn xuống!


"Vương Tử hôn Tiểu Vũ vì em ấy thích Tiểu Vũ đó." Lão sư ngồi xổm xuống, quay qua Nhậm Yên Vũ đang đỏ bừng mặt nói.


"Nhưng mà Tiểu Vũ không thích Vương Tử! Lão sư giúp Tiểu Vũ đánh hắn đi!"


". . . cái này. . ." Lão sư bất đắc dĩ. "Đánh người là không tốt~ chúng ta bảo Vương Tử xin lỗi Tiểu Vũ có được không?"


". . ." Nhưng mà nàng muốn đánh hắn mà! Thiệt muốn khóc nha a a. Nhịn xuống nhịn xuống! Phải dũng cảm phải bảo vệ tỷ tỷ a nhịn xuống! Siết tay!


Lại ví dụ:


"Lão sư ta không muốn chơi với Trương Tử An. . . nhưng mà, nhưng mà Trương Tử An cứ muốn chơi với ta, ta không muốn chơi với Trương Tử An, hắn liền đánh ta." Chuyện trong nhà trẻ mãi mãi kể cũng không hết.


"Bởi vì Trương Tử An thích Tiểu Vũ mới muốn chơi với Tiểu Vũ."


"Nhưng mà Tiểu Vũ không thích Trương Tử An." Rõ ràng không thích mà, cứ nhất định chơi với nàng, thật đáng ghét. Muốn khóc quá làm sao bây giờ? Nhưng phải dũng cảm a, cho nên nhịn xuống! Siết tay! Nhịn xuống Nhậm Yên Vũ!


Mỹ nữ lúc nào cũng làm cho người ta ước ao đố kị, rầu ghê a.


Vì vậy ngoài mấy việc bên trên, đã đến lúc Nhậm Bình Sinh vào tiểu học, Nhậm Yên Vũ lên lớp chồi, rốt cuộc a rốt cuộc, tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ thành công giết chết tuyệt kỹ chậu vàng rửa tay* của mình. Đáng vui, đáng mừng.
*Tương tự nghĩa cải tà quy chính


Tân sinh năm nhất bậc tiểu học báo danh trễ hơn nhà trẻ, cho nên đợi đến khi Nhậm Yên Vũ lên lớp chồi, Nhậm Bình Sinh có thể giành thời gian đi báo danh với Nhậm Yên Vũ, trên phương diện xứng đáng là một phụ huynh này, Nhậm Bình Sinh của chúng ta vô cùng nghiêm túc, đương nhiên ở phương diện khác Nhậm Bình Sinh cũng nghiêm túc như vậy.


Ngày báo danh cần trình tự gì tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh đều mang theo đầy đủ từng thứ, sau khi đến nhà trẻ, nàng bảo quản gia ở ngoài chờ, tự mình kéo tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ, nghiêm túc xếp hàng giữa một đống phụ huynh.


"Ế~ sao chỉ có hai đứa xếp hàng nha? Baba mama của hai đứa đâu?" Hôm nay lại có rất nhiều bé vào nhà trẻ học, cho nên rất nhiều phụ huynh không biết đến hai tỷ muội xuyên không rất có tiếng tăm trong nhà trẻ này.


Nhậm Bình Sinh vẻ mặt nghiêm túc kéo Nhậm Yên Vũ, một lần nữa bày ra bản lĩnh xuyên không của mình, nghiêm trang nói, "Không biết cha ở đâu, mẹ thì ra ngoài chơi, cũng không biết chỗ nào." Nói chung câu nói đầu tiên là, chả biết phụ huynh ở đâu.


Chẳng lẽ bị cha mẹ vứt bỏ? Phụ huynh kia nghe Nhậm Bình Sinh nói như vậy, há to miệng, hoàn toàn phát huy trí tưởng tượng vô hạn của nhân loại, tưởng tượng Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ thành hai đứa trẻ vì cha mẹ ly dị hay đại loại thế, bị cha mẹ vô tình vứt bỏ không được yêu thương, sau đó hai tỷ muội bất đắc dĩ sống nương tựa lẫn nhau. Đúng là đáng thương a, mới có bây lớn. . . tỷ tỷ đã chăm sóc muội muội rồi.


Trí tưởng tượng thật đáng sợ.


Đương nhiên lúc này Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ hoàn toàn không biết mình đã có một địa vị rất kỳ quái trong lòng các phụ huynh, sau đó Nhậm Yên Vũ được rất nhiều tiểu bằng hữu trong lớp đối xử đặc biệt. Đương nhiên Nhậm Yên Vũ đã quen được đối xử đặc biệt rồi, cho nên hoàn toàn không nghĩ gì, yên tâm thoải mái chấp nhận. Nhưng mà chuyện này nói sau đi.


Chỉ là cửa nhận hồ sơ này, Nhậm Bình Sinh vẫn vẻ mặt nghiêm túc đứng xếp hàng, thậm chí trong lúc mọi người bảo nàng có thể đến đóng tiền trước, nàng vẫn vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không được, xếp hàng là hành vi nên làm của một công dân có tố chất tốt, ta sẽ không chen ngang." Xuyên Không-kun ngươi lại xuất hiện rồi.


Một lần nữa các phụ huynh lại đồng tình nhìn Nhậm Bình Sinh, trẻ em khốn khổ mới bây nhiêu đã phải gánh vác gia đình, bị cha mẹ vứt bỏ đúng là cực khổ.


Trí tưởng tượng của các ngươi vượt quá mức cho phép rồi.


Đợi đến khi rốt cuộc cũng đóng học phí xong, Nhậm Bình Sinh vẻ mặt nghiêm túc giao ảnh chụp tám bức một tấm cho lão sư chủ nhiệm, bởi vì Nhậm Yên Vũ lên lớp, cho nên không cần giấy kiểm tra sức khỏe, sau đó Nhậm Bình Sinh còn vẻ mặt nghiêm túc nói với chủ nhiệm: "Lão sư, một năm này xin nhờ các ngươi chiếu cố Tiểu Vũ."


Lão sư đã rối loạn riết quen rồi, vì vậy cũng vẻ mặt nghiêm túc nói với Nhậm Bình Sinh: "Được, nếu có chuyện gì chúng ta sẽ liên lạc với ngươi trước, xin ngươi yên tâm giao tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ cho nhà trẻ."


Thế giới này luôn luôn có những thứ kỳ quái không thể giải thích được tồn tại, về vấn đề có phải Nhậm Bình Sinh là Xuyên Không-kun hay không, để nàng cũng trở thành thứ không thể giải thích được đi.


Đợi đến khi tất cả thủ tục đều xong xuôi, tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh liền kéo Nhậm Yên Vũ ngoan ngoãn về nhà.


"Tỷ tỷ, ngày mai Tiểu Vũ có thể đi học không?" Nhậm Yên Vũ mở to hai mắt hỏi.


Nhậm Bình Sinh vẻ mặt nghiêm túc trả lời: "Ừ, sáng mai 8 giờ đến trường."


"Không phải, năm nay tỷ học lớp gì? Lớp trổ bông hả?" Lớp. . . trổ bông? Cái tên này thật là. . .


"Không phải, tỷ tỷ lên tiểu học rồi, cho nên không thể đến nhà trẻ với ngươi nữa."


Nhậm Yên Vũ bị tổn thương, nàng ráng nhịn không khóc, nói: "Vậy tỷ tỷ còn đón Tiểu Vũ đi học về không?"


"Ừ, tiểu học ra về trễ hơn nhà trẻ một chút, cho nên ta sẽ đến đón Tiểu Vũ, nhưng mà Tiểu Vũ phải đợi tỷ tỷ một lát." Mặc dù ở hai trường khác nhau còn chạy qua chạy lại rất cực khổ, thế nhưng để xứng với chức vụ tiểu phụ huynh đương nhiên Nhậm Bình Sinh sẽ không lười biếng để quản gia đón Nhậm Yên Vũ thay mình, việc đó quá mức không đáng tin cậy. Cho nên nàng vẫn quyết định phải đi đón, tự mình đón Nhậm Yên Vũ tan học. Về việc đưa đến trường. . . cái đó không còn cách nào khác, trường tiểu học vào lớp rất sớm, lúc đó lão sư còn chưa đi làm a, đúng thật là hết cách.


Nhậm Yên Vũ nghe được tỷ tỷ sẽ đón mình tan học, trong lòng có chút vui vẻ, nhưng vẫn có chút muốn khóc, nhưng mà nàng phải nhịn xuống, không được khóc, vì vậy tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ ủy khuất nói với Nhậm Bình Sinh: "Tỷ tỷ, Tiểu Vũ có chút ủy khuất." Được rồi, cái từ ngữủy khuất cao cấp này tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ cũng đã học được, cho nên mới nói độ tuổi mẫu giáo là giai đoạn quan trọng trong việc học tập của các bé.


Nhậm Bình Sinh cũng có chút đau lòng, nhìn Nhậm Yên Vũ như vậy nàng rất không nhẫn tâm. Chứng minh tỷ tỷ cũng đã học được thứ cao cấp như tình cảm. Vì vậy Nhậm Bình Sinh nói: "Tiểu Vũ ngoan~ tỷ tỷ mua hồ lô ngào đường cho ngươi có được không?" Hồ lô ngào đường này thật ra Nhậm Bình Sinh cũng chỉ ăn qua có một lần, là Nhậm Thanh Nghiên mua cho nàng ăn, người mẹ không có trách nhiệm kia thật ra hiếm khi có được một lần mua đồ cho nàng ăn. Có lẽ là tình thương của mẹ hiếm khi nổi lên, có lẽ khoảnh khắc đó Nhậm Thanh Nghiên đột nhiên trở nên tốt tính, nói chung mùi vị của xâu hồ lô ngào đường lúc đó chua chua ngọt ngọt vẫn còn đọng lại trong lòng Nhậm Bình Sinh, ở trong lòng của nàng, thứ tốt đẹp nhất mà những lúc vui vẻ, lúc ủy khuất có thể nghĩ đến, chính là hồ lô ngào đường. Vì vậy lúc này nàng cũng chỉ có thể nghĩ đến hồ lô ngào đường.


Nhậm Yên Vũ chưa từng ăn hồ lô ngào đường, "Tỷ tỷ, hồ lô ngào đường là cái gì?"


"Chính là thứ con nít trong TV hay ăn, ngon lắm, tỷ tỷ mua cho ngươi ăn."


Nhậm Yên Vũ vừa nghe ngon lắm, lập tức vui vẻ lên, gật mạnh đầu, "Dạ."


Nhậm Bình Sinh thấy Nhậm Yên Vũ vui vẻ, nàng cũng vui vẻ, lập tức nói với quản gia, "Trầm thúc thúc, đưa ta đến chỗ bán hồ lô ngào đường.


"Vâng, tiểu thư."


Không ngờ Nhậm Bình Sinh hoàn toàn không biết chỗ nào có bán hồ lô ngào đường a, sau khi quản gia trả lời, liền nhìn tài xế nói: "Lão Lý, tiểu thư muốn ăn hồ lô ngào đường, ngươi chạy xe đến chỗ hồ lô ngào đường gần đây đi."


Chỉ còn lại tài xế vẻ mặt đau khổ. Rốt cuộc các ngươi có nói địa chỉ cụ thể của "hồ lô ngào đường gần đây" cho hắn không nha nha nha, thời nay còn có thể tùy tùy tiện tiện mua được hồ lô ngào đường trên đường cái hả! Hắn chỉ là một tài xế a không phải 007! Làm sao biết chỗ nào bán hồ lô ngào đường chứ!


Vì vậy tài xế tạm thời đảm nhiệm vai 007 vẻ mặt đau khổ lái xe dắt ba người dạo quanh thành phố một vòng, rốt cuộc ở quảng trường thấy có người bán hồ lô ngào đường. Ai zui~ Lý tài xế nghiêm túc hiểu rõ 007 không phải ngươi muốn làm là có thể làm, Lý tài xế càng thêm hiểu rõ, sau này hắn có việc hay không có việc cũng nên lái xe đi dạo, phải hiểu rõ thành phố mình sống.


Không dễ dàng làm một tài xế a!


Rốt cuộc cũng tìm được chỗ bán hồ lô ngào đường, xe vừa đậu lại, Nhậm Yên Vũ liền khẩn trương muốn xuống xe, "Tỷ tỷ, cái chỗ bán hồ lô ngào đường này xa ghê." Các nàng ngồi xe một tiếng rồi, cũng sắp ngủ gục.


Nhậm Bình Sinh cau mày nói: "Ừ, đúng là xa."


Quản gia và tài xế nội ngưu đầy mặt. Tiểu thư à thật ra không có xa, chỉ là không tìm được đường cho nên chạy hơi lâu. . .


Vì vậy quản gia đi theo sau, Nhậm Bình Sinh kéo Nhậm Yên Vũ, đem tài xế vẫn còn nội ngưu đầy mặt ném trên xe, ba người đi về phía quảng trường.


Nhậm Bình Sinh thoáng cái liền nhìn thấy thúc thúc bán hồ lô ngào đường, tiến đến hỏi: "Hồ lô ngào đường bán thế nào?"


Có lẽ người bán hàng kia rất ít khi nhìn thấy tiểu muội muội xinh đẹp như vậy, lập tức cười cong cả mắt, thân thiết nói: "Tiểu muội muội, hồ lô ngào đường lớn 5 đồng, nhỏ 3 đồng. Tiểu muội muội muốn lớn hay nhỏ?"


"Hai xâu nhỏ." Nhậm Bình Sinh nghiêm túc nói, lấy tiền từ trong cặp mình ra.


"Tiểu Vũ muốn xâu lớn." Nhậm Yên Vũ nhìn hồ lô ngào đường to to, nói.


"Không được, ăn nhiều sẽ sâu răng." Nhậm Bình Sinh cau mày, phản đối đề nghị của Nhậm Yên Vũ.


Nhậm Yên Vũ không được ăn xâu bự, rất là buồn, nhưng mà nàng không có tiền, muốn ăn xâu bự cũng không thể mua, haiz. . . cho nên mới nói mấy chuyện như kinh tế, phải có địa vị, phải nắm bắt quyền kinh tế. Nhậm Yên Vũ nhìn tỷ tỷ móc tiền từ trong cặp ra, sau đó cầm lấy hồ lô ngào đường, lần đầu tiên nàng cảm thấy, thật ra mình cũng nên có một chiếc cặp, cặp của tỷ tỷ thật tốt, Tiểu Vũ cũng muốn có!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play