Tô Phùng Tần cảm thấy mình thật sự rất giống tù nhân.

Mỗi ngày ba bữa cơm đều có người đưa đến bên giường, vết thương cũng có bác sĩ đúng hạn tới kiểm tra thay thuốc kê đơn, uống thuốc cũng có người dốc lòng chăm sóc.
Chỉ là nàng không thể ra khỏi phòng.
Mặc dù vết thương trên bụng rất sâu khiến nàng căn bản không thể dựa vào khí lực của mình xuống giường rời đi, thế nhưng nàng vẫn có thể nghe được tiếng khóa trái cửa rất nhỏ mỗi khi có người rời khỏi căn phòng này.
Chân Lộ Sanh nhốt nàng ở đây khiến nàng không thể liên lạc với thế giới bên ngoài.
Tô Phùng Tần cũng không nghĩ ra cách nào để truyền tin tức ra ngoài.
Nàng thậm chí còn không gặp Chân Lộ Sanh, đã hai ngày trôi qua từ khi nàng tỉnh dậy, thân thể và tinh thần của nàng đều đã khôi phục khá ổn.
Nhưng mỗi khi nàng tỉnh dậy đều không nhìn thấy người phụ nữ bắt nàng về giam lỏng ở đây xuất hiện lấy một lần.
Nhắm mắt dưỡng thần một hồi lâu, Tô Phùng Tần mới mở mắt ra, cơn đau ở bụng dưới đã không còn đau như trước đây, thuốc bác sĩ cho hoàn toàn có thể khiến thân thể nàng khôi phục sinh khí trong hai ngày ngắn ngủi.
Tô Phùng Tần nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt tiều tụy nhợt nhạt đã khôi phục huyết khí.
Đôi mắt như thanh tuyền, lẳng lặng nhìn cửa sổ sát đất trước mặt, bên ngoài bày mấy bồn hoa hồng diễm lệ.
Quả nhiên là phong cách của Chân Lộ Sanh.
Loài hoa Chân Lộ Sanh thích nhất chính là hoa hồng, loại hoa hồng cô ta yêu thích, không phải loài hoa hồng quý hiếm đắt tiền, mà là loại hoa hồng đỏ phổ biến nhất, màu đỏ giống như đang chảy máu.
Đáy mắt Tô Phùng Tần phản chiếu những đóa hoa hồng xinh đẹp, trong đầu lại đột nhiên nhớ tới ban công ở nhà Tịch Sư Tử trồng đầy các loại hoa cỏ, ban công xanh mát đầy đủ hoa và cây được che phủ bằng những hàng cây leo xanh.
Mặc dù đã ở đó rất lâu, nhưng tận cho đến hiện tại, Tô Phùng Tần cũng không nhớ rõ, trên ban công đến cùng trồng bao nhiêu loại hoa cỏ.
Những loại hoa cỏ Tịch Sư Tử trồng rất kỳ lạ bởi chúng trông không đẹp mắt, mà chỉ là những loài cây giống hoa bình thường.
Chẳng hạn như rau muống, cây sơn trà, mimosa, và cỏ đuôi chó, thậm chí còn có một chậu hoa không biết tên.
Nàng còn nhớ loài hoa ấy xanh biếc tươi tốt cho dù đã thấy từ rất lâu cũng không đoán ra là loại hoa gì.
Về sau hỏi ra mới biết, chậu hoa ấy do Tịch Sư Tử đào lên từ khu công viên sát nhà. Mới đầu chỉ có một nhánh, sau đó bắt đầu xanh um tươi tốt, không cần tưới bao nhiêu nước cũng tự sinh sôi nảy nở.
Nhớ tới Tịch Sư Tử, tưởng niệm từ đáy lòng như thác đổ, liên tục không ngừng quanh quẩn trong lòng nàng.
Không biết cô không tìm thấy nàng sẽ lo lắng tới nhường nào.
Mặc dù Tịch Sư Tử luôn có bộ dáng lạnh lùng thanh lãnh, thoạt nhìn giống như không vươn khói lửa trần gian, nhưng khi quan tâm người khác lại cẩn thận tỉ mỉ.
Bề ngoài thanh lãnh nhưng nội tâm lại ôn nhu, có khi lại giống đứa bé đơn thuần đáng yêu.
Khóe môi Tô Phùng Tần nhẹ nhàng cong lên, nét mặt lộ ra vẻ cưng chiều và quyến luyến trong mông lung.
Chỉ sau một lát, tiếu dung trên mặt dần dần biến mất.
"Tôi biết cô đang nhìn tôi."
Tô Phùng Tần thu ánh mắt về, tựa hồ đang nói chuyện với chính mình, lại nói vô cùng rõ ràng, còn mang theo một chút lạnh lùng.
"Tôi không biết mục đích cuối cùng cô muốn nhốt tôi ở chỗ này là gì, nếu như cô muốn Lam Dịch, chỉ sợ sớm đã đắc thủ. Nếu như cô muốn tôi hồi tâm chuyển ý, vậy cô hẳn đã biết, làm thế này chỉ khiến tôi chán ghét cô hơn thôi."
Giọng Tô Phùng Tần vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
Nhưng không có sự đáp trả nào.
Hệt như Tô Phùng Tần đã phát điên thật rồi, cứ lầm bầm lầu bầu một mình.
Nhưng có thật sự là thế không?
Tô Phùng Tần cúi đầu rồi lại ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào nơi hẻo lánh nhất trong phòng, trên giá sách bằng gỗ bày một bình sứ thanh hoa.
Quanh thân bình có những họa tiết rất đẹp, bên trong bình cắm vài đóa hoa hồng.
Nhưng ở giữa những cánh hoa, lại có thể mơ hồ trông thấy một đầu dây nhỏ màu đen.
Ánh mắt Tô Phùng Tần thanh lãnh nhìn thẳng vào bình sứ, thần sắc u ám, không khí xung quanh bỗng dưng trầm xuống.
"Cô biết tôi không đi được, tôi ở đây chờ cô."
Tô Phùng Tần hơi nâng mặt, đường cong hoàn mỹ trắng nõn của khuôn mặt để lộ sự quật cường tinh tế.
Vẫn không có ai trả lời, ngoại trừ giọng nói của nàng, quanh quẩn trong căn phòng chẳng còn mùi vị của sự sống.
"Cô rốt cuộc muốn gì? Nếu như muốn thắng, vậy xem như cô thắng. Tôi từ bỏ Lam Dịch, nếu cô muốn thì tôi cho cô. Chỉ cần cô thả tôi ra."
Trong thư phòng dưới ánh đèn mờ tối, cơ hồ tất cả cảnh vật xung quanh đều được bao phủ bởi một màu đỏ sậm .
Người phụ nữ với dáng người thon dài đang lười biếng dựa vào ghế sa lon bằng da màu đỏ tía trong bóng tối, trong bàn tay trắng nõn non mịn là một chiếc cốc đế cao.
Chất lỏng màu đỏ sậm như rượu nhẹ nhàng đong đưa trong ly thủy tinh trong suốt.
Chân Lộ Sanh một tay cầm cốc rượu, một tay chống lên huyệt thái dương, đôi mắt hồ ly hẹp dài hơi khép hờ, nhìn vách tường đối diện đang phát ra ánh sáng.
Nhìn kỹ lại thì thấy trên vách tường là một chiếc TV màn hình lớn đang chiếu một căn phòng.
Chính là gian phòng mà Tô Phùng Tần đang bị nhốt, hết thảy tất cả đều rõ ràng đến đáng sợ, thậm chí có thể thấy rõ gai nhọn trên những đóa hoa hồng trên bệ cửa sổ.
Trên màn ảnh hiện ra một đôi mắt đen láy xinh đẹp, tĩnh mịch băng lãnh mà sắc bén, tựa hồ đang nhìn thẳng vào Chân Lộ Sanh.
Rõ ràng hai người đều ở hai không gian khác nhau, lại như đang giao phong chính diện, ai cũng không chịu nhượng bộ.
"Chân Lộ Sanh, có một vấn đề tôi đã từng hỏi cô rất nhiều lần, nhưng trước giờ cô chưa từng trả lời tôi. Hôm nay tôi muốn hỏi cô một lần nữa, cô rốt cuộc có hiểu yêu là gì không?"
Giọng Tô Phùng Tần không mang theo một chút cảm xúc nào, chậm rãi xuyên thấu màn ảnh, vang vọng rõ ràng bên tai Chân Lộ Sanh.
Khóe môi Chân Lộ Sanh vẫn cong lên, như một vị vương giả đầy thắng lợi.
Cô ta đã từng trả lời câu hỏi này của Tô Phùng Tần vô số lần với giọng điệu tư thái nhẹ nhõm mà cao ngạo.
"Trên đời này, người duy nhất tôi yêu, chỉ có mình em."
Chân Lộ Sanh vẫn nói như vậy, cho dù cô biết không lần nào Tô Phùng Tần nghe thấy, hoặc ngay cả khi nàng nghe thấy thì vẫn sẽ tiếp tục khinh thường cô.
Nhưng Chân Lộ Sanh vẫn muốn nói với giọng điệu khàn khàn trầm thấp đầy gợi cảm.
"Người cô yêu chỉ có bản thân cô mà thôi."
Tô Phùng Tần nhìn xuyên qua màn hình, nhìn thật sâu vào Chân Lộ Sanh đang nằm trên ghế sa lon, phảng phất như nàng thật nghe được câu trả lời của Chân Lộ Sanh, cùng cô đối đáp.
Câu nói này là câu nói Chân Lộ Sanh nghe thấy lần thứ hai trong hôm nay.
Có một người khác cũng vừa mới nói với cô, chính là người chồng trên danh nghĩa của cô.
Thế nhưng lời Lý Triệt nói, Chân Lộ Sanh không thèm quan tâm, thậm chí chỉ cảm thấy phiền chán.
Nhưng cùng một câu nói được phát ra từ chính miệng của Tô Phùng Tần, lại khiến cô cảm thấy đáy lòng đang gợn sóng.
Vì sao nàng luôn nói cô không hiểu tình yêu? Vì sao luôn nói cô chỉ yêu chính mình?
Cô biết, cô rõ ràng chỉ yêu mình Tô Phùng Tần.
Chân Lộ Sanh thậm chí cảm thấy mình như một kẻ si tình, những năm gần đây, cô chỉ thích Tô Phùng Tần, cô gái quật cường mỹ lệ khiến cô nhớ mãi không quên.
Cho dù đã qua năm năm, cô cũng chưa một lần được cùng Tô Phùng Tần hảo hảo nói chuyện mấy câu, nhưng cô vẫn tưởng niệm Tô Phùng Tần, mong ngày nàng trở về bên cô.
Đôi khi thủ đoạn cô sử dụng có chút ti tiện, nhưng cô vì người mình yêu, vì tình yêu của chính mình mà nỗ lực thì có gì là sai chứ?
Chuyện xảy ra năm năm trước, cô cũng đã biết mình đích thật đã phản bội Tô Phùng Tần, cũng hoàn toàn có lỗi với nàng, thế nhưng trong những năm qua cô đã từng ở trong bóng tối giúp Tô Phùng Tần bao nhiêu lần.
Chỉ có những người phụ nữ đơn thuần mới tin, mấy tên cáo già trên quan trường kia thèm nhỏ dãi vì nàng, thật chỉ vì ít trao đổi ích lợi mà từ bỏ ham muốn đối với nàng.
Tô Phùng Tần hận cô, cô hiểu. Nhưng phía sau đau khổ cô lại âm thầm cảm thấy may mắn, bởi vì để hận một người lâu như thế, trong lòng Tô Phùng Tần nhất định có cô.
Chân Lộ Sanh đợi năm năm, tùy ý để Tô Phùng Tần hận cô, mặc cho nàng đi tìm người chống đối cô. Cô không hề để tâm, cô cảm thấy Tô Phùng Tần chỉ đang giận dỗi cô trong sự lúng túng tương đối dài.
Chờ ngày nào đó nàng nghĩ thông suốt, thì sẽ lại trở về bên cô.
Những năm tháng ấy Tô Phùng Tần không có người yêu, cô rõ ràng hơn bất kỳ ai, cô tin tưởng trừ mình ra sẽ không ai có thể chen vào được trái tim của Tô Phùng Tần.
Nhưng sự thật chứng minh cô đã tính sai, cô chưa từng nghĩ tới, có một ngày Tô Phùng Tần sẽ yêu sâu đậm một con bé mang tên Tịch Sư Tử.
Phải, là một con bé.
Một con bé đơn thuần chưa hiểu sự đời đến nực cười.
Một đóa hoa được người nhà che chở, trưởng thành trong lồng kính, yếu ớt không chịu nổi.
Tô Phùng Tần vậy mà lại yêu cô ta.
Nực cười biết bao, đáng thương biết bao.
Chân Lộ Sanh có chút thất thần, cô hút sâu một hơi, ngực phập phồng biểu thị cô đã không còn bình tĩnh như vẻ ngoài nữa.
"Tôi nói lại lần cuối cùng, thả tôi ra, nếu không cô chờ nhận xác tôi đi."
Giọng Tô Phùng Tần nhẹ nhàng bay vào lỗ tai Chân Lộ Sanh.
Đôi mắt Chân Lộ Sanh có chút mở to, xiết chặt tách rượu trong tay, cô có chút chật vật giương mắt nhìn về phía màn hình trước mặt.
Đập vào mắt vẫn là căn phòng ấy, trên chiếc giường đơn màu trắng, chậm rãi bị bao phủ bởi một màu máu đỏ tươi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play