Tia ánh sáng mặt trời đầu tiên của rạng sáng, xuyên thấu qua màn cửa chiếu vào gian phòng.
Trong phòng ngủ là một chiếc giường trải ga màu xanh lam biển, gối đầu màu lam, ngay cả hai đôi dép lê bông vải nằm dưới giường cũng là màu lam nhạt .
Phảng phất ngay cả vách tường trắng sạch, cũng đều in bóng màu xanh của biển.
"Ừm." Một tiếng lẩm bẩm lười biếng vang lên, cánh tay trắng noãn từ chiếc chăn màu lam duỗi ra, ngón tay thon dài ở giữa không trung nắm chặt thành quyền.
Tịch Sư Tử không mở mắt, đại não còn chưa thanh tỉnh, môi đã tìm được người ôn hương noãn ngọc[1] trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán vị mỹ nhân đang say ngủ kia.
Thời gian ngồi trên xe lửa quá dài, Tô Phùng Tần không được nghỉ ngơi tốt, sau khi trở về còn cùng Hứa Thanh Khê náo loạn một ngày, càng mệt mỏi hơn.
Vốn nàng định về gian phòng của mình sát vách nghỉ ngơi, nhưng do Tịch Sư Tử vô lại ôm nàng không cho nàng đi, không quá mấy phút nàng đã ngủ thiếp đi.
Người trong lòng nhu thuận nghiêng người gối đầu lên vai Tịch Sư Tử , ngón tay trắng nõn của nàng vẫn còn nắm lấy một góc áo thun của cô, hơi thở nhẹ nhàng, lông mi thật dài theo hô hấp nhẹ nhàng mà run rẩy.
Khuôn mặt trắng trẻo tinh tế, tinh khiết như thiên thần, tựa như hóa thành một đứa trẻ ngây thơ và đơn thuần.
Người đang ở trước mắt tú sắc khả xan [2] như thế này, khiến Tịch Sư Tử có chút nhịn không được, tuy biết không thể đánh thức Tô Phùng Tần, nhưng vẫn hôn nàng càng lúc càng cuồng nhiệt.
Sống mũi cao, đôi môi đỏ mộng, chiếc cằm thon gầy.
Tịch Sư Tử càng hôn càng dùng sức , tựa như cún con đang liếm cốc kem.
Tuy Tô Phùng Tần ngủ rất say, nhưng Tịch Sư Tử lại hôn như một con muỗi, không ngừng cắn tới cắn lui trên mặt nàng, rất đáng ghét.
Thế là Tô Phùng Tần giơ tay lên, phát lực chuẩn xác , bàn tay vỗ trúng con muỗi kia.
Sau tiếng vang lanh lảnh, con muỗi rốt cuộc ngừng lại.
Tô Phùng Tần hài lòng cong môi, tiếp tục ngủ say.
Tận cho đến khi Tịch Sư Tử chuẩn bị xong bữa sáng , Tô Phùng Tần mới ung dung tỉnh lại.
Trên bàn bày một bữa sáng rất phong phú và đầy dinh dưỡng , Tô Phùng Tần mặc quần áo của Tịch Sư Tử trên người , đứng bên cạnh bàn.
Tịch Sư Tử đang ở ngoài ban công nghe điện thoại, thỉnh thoảng nghe thấy giọng điệu cô khá bất đắc dĩ.
"Em biết, hôm qua em vừa mới về, còn chưa kịp về nhà."
"Cuối tuần này là sinh nhật mẹ, em nhớ mà, em sẽ chuẩn bị quà sớm."
"Ừm, vậy chị đi khám định kỳ cùng anh đi."
"Vậy là tốt rồi. . ."
Nghe đến đây, Tô Phùng Tần liền đoán được, người đang gọi điện thoại cho Tịch Sư Tử là cô chị dâu có cảm tình rất tốt với cô.
Tịch Sư Tử cúp điện thoại, xoay người bất đắc dĩ nhẹ nhàng nhún vai với Tô Phùng Tần.
"Cuối tuần này là sinh nhật mẹ em, chỉ còn lại có ba ngày , em còn chưa chuẩn bị quà nữa."
"Sinh nhật mỗi năm em tặng gì cho dì ấy?" Tô Phùng Tần có chút hiếu kỳ hỏi , nàng đã ngồi xuống, đôi chân thon dài trắng nõn vắt chéo lên nhau, lười biếng mà ưu nhã.
"Em vẽ." Tịch Sư Tử hơi hất cằm.
Tô Phùng Tần sững sờ, lông mày nhẹ nhàng vẩy một cái, có chút do dự mà hỏi: " Năm nào em cũng tặng tranh vẽ à?"
"Đúng a, trước kia mỗi khi tặng, mẹ em đều rất vui vẻ." Tịch Sư Tử nghiêm túc nhẹ gật đầu.
"Trước kia ?! Chẳng lẽ gần đây dì không vui nữa sao?" Tô Phùng Tần đã nắm được trọng điểm.
"Có lẽ mẹ em cũng nhìn phát chán rồi, em nên đổi quà khác." Tịch Sư Tử bất đắc dĩ nhếch môi , khớp xương thon dài nhẹ nhàng chống lấy cằm, bộ dáng đầy suy tư.
"Hôm nay chị dẫn em đi mua đồ cho dì." Tô Phùng Tần rót một ly sữa bò, nhẹ nhàng đẩy về phía Tịch Sư Tử , giọng điệu lạnh nhạt.
"Chị không cần tới công ty sao." Tịch Sư Tử thắc mắc ngẩng đầu, nhìn Tô Phùng Tần.
Hai hôm nay ở thành phố S , mặc dù Tô Phùng Tần luôn đi du ngoạn với Tịch Sư Tử . Nhưng mỗi ngày đều có rất nhiều cuộc điện thoại gọi tới tìm nàng, và mỗi lần nàng đều quả quyết điều động nhân lực xử lý sự vụ ở thành phố H.
Tịch Sư Tử vẫn cho rằng khi trở về thành phố H, Tô Phùng Tần sẽ quay về dáng vẻ bận rộn như xưa, tựa hồ vĩnh viễn làm không hết việc.
Nên khi Tô Phùng Tần nói dẫn cô đi chọn quà, Tịch Sư Tử có chút hoài nghi.
Nhưng sau khi ngẩn ra một lát , cô vẫn nhếch môi lên , híp mắt nhẹ giọng trả lời: "Được."
Mặc dù Đàm Vịnh Vịnh sắp có cháu, nhưng bà rất thời thượng, tính tình vẫn còn rất trẻ trung.
Vì vậy tuy bà đã có tuổi nhưng vẫn chăm chút vẻ ngoài, giống như một thiếu phụ trưởng thành nhưng vẫn còn nghịch ngợm .
Đây cũng là nguyên nhân khiến Tịch Tố Công suốt ngày bám theo bà, ai kêu mẹ cô như một đứa trẻ, đã cao tuổi mà cũng không khiến người ta bớt lo, còn dẫn dụ không biết bao nhiêu đàn ông vây quanh.
Mặc dù cho tới bây giờ Tô Phùng Tần chưa từng gặp qua Đàm Vịnh Vịnh , nhưng dựa trên những miêu tả đơn giản của Tịch Sư Tử về tính tình và thói quen của Đàm Vịnh Vịnh, nàng vẫn có thể đoán ra bà là người thế nào, yêu thích những thứ gì.
Quả quyết dẫn Tịch Sư Tử tới trung tâm mua sắm gần quảng trường .
Vô luận có phải cuối tuần hay không , quảng trường phồn hoa lúc nào cũng ngập đầy người, Tô Phùng Tần mang kính râm mặc áo khoác ngắn, dù hơn phân nửa khuôn mặt đã bị che khuất, nhưng vẫn khiến vô số người chú ý.
Tựa hồ Tô Phùng Tần có toàn bộ thẻ VIP của tất cả các cửa hàng ở đây, vô luận nàng đi vào cửa hàng nào , đều có nhân viên đặc biệt tò tò đi theo.
Hoàn toàn khác với những lần Tịch Sư Tử đi mua sắm cùng Đàm Vịnh Vịnh, những thứ Tô Phùng Tần chọn đều là những bộ quần áo thời thượng nhất, mỹ phẩm trang điểm mới nhất, thậm chí chẳng hợp với tuổi của Đàm Vịnh Vịnh, ngay cả nội y gợi cảm đầy tình thú nàng cũng chọn hai bộ, Tịch Sư Tử đứng ở bên cạnh, nói cũng không dám nói, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Tô Phùng Tần không chút lưu tình liên tục quẹt thẻ.
"Chị nói với họ xong rồi, lát nữa họ sẽ chuyển đồ tới nhà cho em." Tô Phùng Tần dùng tốc độ cực nhanh mua xong tất cả mọi thứ, nàng chọn môi khẽ cười, che giấu đôi mắt biết cười phía sau cặp kính râm, nhìn Tịch Sư Tử cau mày có chút ngu ngơ.
"Cái đó, có phải hơi..." Tịch Sư Tử cau mày, trong mắt lóe lên biểu lộ lúng túng do dự, chỉ bộ đồ nội y màu đen khêu gợi nhân viên đang gói lại.
"Em yên tâm, mẹ em chắc chắn thích." Tô Phùng Tần cắn cắn môi, khóe môi cong tới biên độ biểu thị nàng đang nén cười.
"Chị chắc chắn chứ?" Lần đầu tiên Tịch Sư Tử dùng loại ánh mắt hoài nghi này nhìn Tô Phùng Tần.
Đàm Vịnh Vịnh là một thư pháp gia có chút danh tiếng, vừa chào đời đã là thư hương thế gia, trong mắt người ngoài lúc nào cũng là người phụ nữ hiền lành vừa xinh đẹp vừa có tài.
Vô luận bình thường bà ở nhà xấu tính ra sao, thì trong mắt người ngoài lúc nào cũng đoan trang ưu nhã.
Đừng nói là cô, ngay cả hai anh, chị dâu, thậm chí là ba cô, ai tặng lễ vật cũng đều chọn những thứ đúng quy đúng củ.
Lần này Tô Phùng Tần chọn dùm cô những thứ đó, thật sự là quá kinh thế hãi tục.
"Ừm, tin chị đi. Đi uống cà phê với chị, buổi chiều chị phải về công ty ." Giọng điệu Tô Phùng Tần nhu hòa, hơi cắn môi, tuy nàng vẫn cao quý đoan trang, khí chất lạnh lùng, nhưng động tác nắm lấy ống tay áo Tịch Sư Tử lại rất nũng nịu, khiến hai cô bé bán hàng phía sau quầy thu ngân cũng phải vụng trộm liếc nhìn vài lần.
Trong quán cà phê đang phát một bản nhạc du dương của một cô ca sĩ có chất giọng dịu dàng, âm điệu trầm bổng nhẹ nhàng hòa vào lòng người.
Tịch Sư Tử ngồi bên Tô Phùng Tần, nhìn Tô Phùng Tần tỉ mỉ giúp cô pha sữa vào cà phê.
Khi uống cà phê Tịch Sư Tử có thói quen thêm sữa không thêm đường, điều này Tô Phùng Tần đã sớm ghi nhớ rõ ràng.
Trong những người Tô Phùng Tần từng quen biết, Tịch Sư Tử là người duy nhất thích sữa tới mức này.
Tay Tô Phùng Tần mới vừa buông ra, Tịch Sư Tử bèn chậm rãi nắm lấy tay nàng.
Vị trí Tịch Sư Tử cùng Tô Phùng Tần ngồi nằm gần cửa sổ, tầm nhìn rất tốt, có thể nhìn rõ toàn bộ các cửa hàng trong khu mua sắm.
Đối diện là một tiệm áo cưới cấp cao xinh đẹp, bên ngoài trưng bày rất nhiều kiểu mẫu áo cưới, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Khi mắt Tịch Sư Tử khẽ lướt qua, vô tình bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, sau đó không bao lâu, một bóng người khác cũng theo vào.
Tịch Sư Tử đột nhiên trầm mặc và ngẩn người rất nhanh khiến Tô Phùng Tần chú ý, nhưng hiện tại nàng không có tâm tư hỏi thăm.
Mặt Tô Phùng Tần trong nháy mắt trắng bệch, ngón tay bất giác nắm chặt cốc cà phê trong tay, cà phê nóng hổi bắn tung tóe ra khỏi ly, rơi lên trên mu bàn tay của nàng.
Phía sau lưng hai người có treo một chiếc TV, giọng điệu ôn nhu của một nữ phóng viên vang lên trong bản tin.
"Một giờ trước, biên tập viên nổi tiếng có bút danh Quỳnh Hoa Tiên đã tung ra một tin chấn động trên tập chí, hiện tại đang là tin tức được quan tâm nhất của giới truyền thông và mạng internet, liên quan tới quá khứ của đổng sự trưởng Lam Dịch, Tô Phùng Tần, theo vị biên tập viên này viết, Tô Phùng Tần vốn là một cô nhi, được một đôi vợ chồng nghèo khó hảo tâm thu dưỡng, nhưng khi sắp vào học đại học, Tô Phùng Tần rất có thành kiến với cha mẹ nuôi, vì nguyên nhân này mà khi Tô Phùng Tần mười sáu tuổi, đã dụ dỗ đứa con trai mười hai tuổi của đôi vợ chồng hảo tâm kia, sau khi bị họ phát hiện, Tô Phùng Tần đã lẻ loi một mình vào thành phố H. . . ."
Trong phòng thử áo của tiệm áo cưới, Hứa Thanh Khê đang bị một người gắt gao áp chế vào tường.
"Cô muốn làm gì." Ánh mắt Hứa Thanh Khê phức tạp, tức giận nhìn người đang đè mình không chịu buông tay, nàng không ngờ Thạch Bách Hợp lại to gan như vậy, khi Điền Tân Vũ còn đang cùng nhân viên ở bên ngoài chọn áo cưới, Thạch Bách Hợp đã lén vào phòng thay đồ của nàng.
Tay Thạch Bách Hợp khẽ động lên váy Hứa Thanh Khê, bàn tay lạnh buốt từ từ leo lên giữa hai chân Hứa Thanh Khê. Cô dùng thân thể gắt gao đè lên người Hứa Thanh Khê, một tay nắm lấy hai tay Hứa Thanh Khê đẩy sát lên đỉnh đầu nàng.
Vô luận Hứa Thanh Khê có giãy dụa ra sao, cũng không thoát khỏi Thạch Bách Hợp. Lưng bị đè áp vào vách tường lạnh buốt, khiến cổ tay nàng cũng bắt đau nhức.
"Ha ha, tôi muốn làm gì à? Em đoán thử xem..." Tiếu dung Thạch Bách Hợp tuyệt vọng mà cuồng nhiệt, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn tựa hồ chỉ qua một ngày, đã tái nhợt gầy gò hơn rất nhiều.
"Vị hôn phu của tôi đang ở bên ngoài, xin hãy thả tôi ra." Hứa Thanh Khê thở gấp, ngực phập phồng, nàng nghiêng đầu nhắm mắt lại, khóe môi lạnh lẽo cứng rắn mím chặt, giọng điệu lạnh lùng.
Giọng điệu lạnh lùng và uy hiếp này của Hứa Thanh Khê, khiến Thạch Bách Hợp đỏ cả mắt, cô tuyệt vọng cong môi cười một tiếng, tay từ từ len vào từng lớp vải trên đùi Hứa Thanh Khê.
"Đúng vậy, anh ta ở bên ngoài, vậy em đoán xem anh ta có đoán được, tôi đang ở bên trong làm gì vị hôn thê của anh ta hay không?"
Khi ánh mắt Hứa Thanh Khê còn đang hoảng sợ, hai ngón tay lạnh buốt đã hung hăng tiến nhập lối vào còn chưa chuẩn bị gì của Hứa Thanh Khê.
Đau đớn hòa cùng mùi máu tươi, từ từ lan tỏa trong không khí.
[1] ôn hương noãn ngọc: hạt ngọc mang mùi hương nồng nàn
[2] tú sắc khả xan: Một vẻ đẹp làm người ta nhìn không biết no đói