Hứa Thanh Khê mông lung đang ngủ say tỉnh lại, trợn tròn mắt liếc ra ngoài cửa sổ, bên ngoài vẫn là một mảnh tối tăm mờ mịt, vẫn còn chưa tới hừng đông. Nàng yên tâm nhắm hai mắt lại, ngáp một cái lười biếng trở mình ngủ tiếp.

Khi đang nửa mê nửa tỉnh, Hứa Thanh Khê cảm giác như chăn mền ấm áp bị giật giật, thật nhanh bị người khác kéo đi. Vào thu buổi sáng rất lạnh, Hứa Thanh Khê bị người khác xốc chăn, rất nhanh liền bắn người dậy, con mắt vẫn còn chưa mở đã ra sức quạt một bạt tai, giọng khàn khàn tràn ngập nộ khí: "Cướp chăn của tôi, chán sống rồi đúng không?'' Nói xong giống con rắn uốn éo người, một tay kéo mạnh mền một cái, giống như bọc bánh quai chèo, chiếm cả cái mền cho riêng mình.
''Này, thô lỗ quá đi.'' Người nằm bên cạnh Hứa Thanh Khê xuýt xoa, sờ cánh tay bị đánh oán trách một tiếng. Sau đó có chút lạnh cuộn tròn thân thể lại, vươn tay muốn kéo mền lại, nhưng cố nửa ngày cũng không kéo nổi nên đành từ bỏ, co thành một cục vào cạnh mép tủ đầu giường, bất mãn oán trách một tiếng: "Ích kỷ.''
"Chưa gặp ai như cô, hơn nửa đêm nửa hôm lại không chịu về nhà tôi. Tùy tiện tìm một khách sạn, từ lúc nào đã không cho ngón tay của người ta nghỉ ngơi, muốn ngủ thì ngay cả chăn cũng không cho người ta đắp, ngày mai người ta nhất định sẽ bị cảm lạnh.'' Trong bóng tối, một giọng nữ trầm thấp khàn khàn đầy vô tội văng vẳng bên tai Hứa Thanh Khê, Hứa Thanh Khê bực mình dúi đầu vào trong chăn, cau mày bịt lấy lỗ tai ngủ tiếp.
"Không có chăn đắp sẽ cảm lạnh, cảm lạnh sẽ sinh bệnh, ngã bệnh sẽ phải phép nghỉ, xin nghỉ thì không có tiền lương. Không có tiền lương thì có cơm ăn, cũng không mua được túi xách cùng giày cao gót đẹp, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc này, đói bụng thì sẽ biến thành thiếu phụ luống tuổi có chồng, mà biến thành thiếu phụ luống tuổi có chồng vậy tôi chết đi cho xong.'' Người bên cạnh tiếp tục nghĩ linh tinh, giọng càng ngày càng ủy khuất.
Hứa Thanh Khê lăn lăn trong chăn mền, liều mạng ôm đầu bịt lấy lỗ tai, mong tạp âm đừng công kích nữa.
"Nhưng người ta còn trẻ như vậy, đương nhiên không muốn chết. . ." Giọng nói đầy u oán run lẩy bẩy bay vào trong lỗ tai Hứa Thanh Khê. Hứa Thanh Khê như con sư tử, gầm nhẹ trong chăn cố nén cảm xúc, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nghẹn ở trong chăn dần đỏ lên, nàng muốn ngủ, nhưng càng muốn tung chăn bổ vào đầu người bên cạnh, để cho nàng yên tĩnh, để cho nàng im miệng.
Giọng nữ điệu đà mà khàn khàn trầm thấp kia, đột nhiên lại trở nên nặng nề, lẩm bẩm trong cuống họng: "Người thì ai cũng phải chết, có cái chết nặng như thái sơn, nhẹ tựa lông hồng, tôi chẳng mong sẽ giống lông hồng, mà phải giống như thái sơn cho dù ngã xuống cũng phải chấn động toàn bộ thế giới." Nói xong tựa hồ rất hưng khởi, hai chân tréo nguẫy, bắt đầu ngâm thơ: "Xưa nay hỏi có ai không chết? Hãy để lòng son chiếu sử xanh. . .[1]"
Hứa Thanh Khê: ". . ."
"Đi chết đi." Hứa Thanh Khê đột nhiên bắn dậy, một cước đạp phăng người đang tình cảm dạt dào đọc thơ nọ bay thẳng xuống giường. Chỉ nghe thấy một tiếng ''bịt'' gian phòng rốt cục yên tĩnh trở lại, mí mắt Hứa Thanh Khê dính vào với nhau, si ngốc cười một tiếng, rốt cục có thể an tĩnh đi ngủ , sau đó ngã nhào xuống giường, hạnh phúc ôm chăn.
Gian phòng yên tĩnh không động tĩnh, Hứa Thanh Khê co quắp trong chăn mềm mại, khóe môi mang theo một tia cười khẽ, nàng muốn nhanh tay chạm đến Chu công. Đột nhiên, bên tai truyền tới tiếng kêu cứu hơi yếu: "Cứu mạng, đụng vào đầu tôi rồi, đau quá a, tôi muốn được hôn hôn, tôi muốn được thổi. . ."
"Lạch cạch." Hứa Thanh Khê yên lặng mở mắt ra, bật mở đèn ở đầu giường, một khuôn mặt xinh đẹp trắng noãn đang hiện lên những vầng đen còn hơn cả nước mực. Nàng chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống sàn nhà nơi mép giường, một cô gái tóc dài tướng mạo thanh tú xinh đẹp, người mặc một bộ đồ ngủ, đang lẳng lặng nằm trên mặt đất, gối đầu trên cánh tay của mình,, hai chân bắt chéo, nhìn về phía Hứa Thanh Khê, biểu tình đầy tức, một đôi mắt to chớp chớp: "Ấy, rốt cục không chịu nổi rồi à, có muốn nằm bên cạnh tôi cùng nhau hấp thụ linh khí trời đất hay không nào?''
"Đừng nằm trên sàn nhà nữa.'' mặt Hứa Thanh Khê đen lại, nhưng giọng nói lại mềm mỏng đến lạ, cô gái nọ có chút do dự kỳ quái nhíu mày, nâng đầu: " Sao đổi tính nhanh vậy?''
"Thạch Bách Hợp, linh khí trên mặt đất lạnh cũng không đủ đâu, không bằng cô về địa ngục hấp thụ linh khí đi!'' Hứa Thanh Khê cắn răng bật từng chữ từng chữ, giơ chân lên một cước dẫm lên trên mặt của cô gái đang có chút ngây ngốc kia.
Chuyện khiến Hứa Thanh Khê hối hận nhất lúc này, chính là đi tới quán bar hôm nọ cùng Tịch Sư Tử, cảm thấy dáng dấp Thạch Bách Hợp cũng tạm được có thể cùng nàng qua một đêm. Từ đó nàng liền cùng cô gái này dây dưa không rõ. Ban đầu bất quá chỉ là tình một đêm, hai người nhìn nhau hợp mắt, muốn hôn muốn ôm, Hứa Thanh Khê mang Thạch Bách Hợp về nhà, dây dưa triền miên cả đêm, hai người theo như nhu cầu, vốn nên mỗi người đi một ngả, về sau xem như từng quen biết đã là tốt lắm rồi.
Ai ngờ Thạch Bách Hợp không biết bị mắc bệnh điên gì, lựa lúc nàng đang ngủ, đóng gói toàn bộ hình trong tủ quần áo nhà nàng mang đi. Mà chuyện này chẳng khác nào đâm vào chân Hứa Thanh Khê nàng, những tấm hình này chỉ có thể tiêu hủy, không thể để rơi vào tay người khác, nếu chẳng may để cho ai nhìn thấy, nàng sẽ chẳng còn mặt mũi nào mà ở lại thành phố H.
Ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy, Hứa Thanh Khê phát hiện những tấm ảnh cấm kia của mình vẫn luôn được cất kỹ trong tủ quần áo, đã không cánh mà bay, không khác nào thấy sấm sét giữa trời quang, khi nàng nổi điên lục tung cả căn nhà, thì Thạch Bách Hợp đã mang theo theo cả cái bao bố ảnh cấm, hát ca, thật vui vẻ quay về nhà mình.
Mặc dù đã từng ngủ với nhau, nhưng Hứa Thanh Khê cũng không biết phương thức liên lạc với Thạch Bách Hợp, trừ tấm ảnh hai người ôm hôn vào lúc say trong điện thoại di động, Hứa Thanh Khê hoàn toàn không biết gì cả về Thạch Bách Hợp. Thành phố H lớn như vậy, muốn tìm một người vốn đã không dễ dàng, huống chi là loại người trát cả tấn phấn trang điểm lên mặt, đến má mình cũng không nhận ra như Thạch Bách Hợp, nói không chừng Thạch Bách Hợp mà bỏ trang điểm đường hoàng đi lướt qua Hứa Thanh Khê, cô nàng cũng không hề hay biết.
Hứa Thanh Khê bị ăn thua thiệt, nhưng lại chẳng thể phát tiết, chỉ có thể lo lắng cầu nguyện Thạch Bách Hợp không phát tán những tấm ảnh kia ra ngoài. Sau mấy ngày tinh thần suy sụp, Hứa Thanh Khê chẳng còn ấp ủ bất cứ hy vọng nào có thể tìm ra Thạch Bách Hợp, thì nàng lại ngẫu nhiên gặp được Thạch Bách Hợp trên đường. Cô gái này cũng rất ra dáng, giữa ban ngày cũng trang điểm lòe loẹt, mặc đồ công sở mua cà phê ở bên đường.
Hứa Thanh Khê mặc dù mừng rơm rớm, nhưng không dám để lộ ra ngoài. Thạch Bách Hợp cười hì hì nhìn thấy Hứa Thanh Khê phùng mang trợn má như sư tử, vậy mà lại sâu sắc thành khẩn nói xin lỗi, không chỉ trả lại toàn bộ ảnh chụp, thậm chí còn mua cho Hứa Thanh Khê một chiếc nhẫn nhẫn kim cương xem như nhận lỗi.
Mới đầu Hứa Thanh Khê còn hơi ngờ vực, cảm thấy Thạch Bách Hợp nhất định là có ý đồ gì, nhưng mỗi ngày đều bị Thạch Bách Hợp dính sền sệt như keo sơn, dùng ánh mắt rõ ràng lớn mật nhìn nàng, lại đối với nàng nói cái gì được cái nấy, từ trước tới giờ cũng chưa từng yêu cầu điều gì. Hứa Thanh Khê đoán không ra Thạch Bách Hợp rốt cuộc muốn gì, lại không yên lòng, chỉ có thể không ngừng tiếp cận Thạch Bách Hợp, thử thăm dò nàng. Thử thăm dò thì đương nhiên là phải thử thăm dò, hai người liền thường xuyên dò lên tới trên giường. Không lâu sau, quan hệ của hai người từ đối tượng tình một đêm, chuyển thành kẻ trộm và người bị hại, cuối cùng chuyển thành mối quan hệ bạn bè và lợi ích (friends with benefits).
Bất quá tiếp xúc càng lâu, càng hiểu rõ Thạch Bách Hợp hơn, Hứa Thanh Khê phát hiện ra người này thật là một cô gái đáng ghét. Nhất là cái miệng của nàng, vừa đến ban đêm cởi quần áo ra một cái, thì thích nhất là nghĩ linh tinh, nói linh tinh, cho dù bạn có không muốn nghe, không muốn để ý đến nàng, nàng cũng có thể ở bên tai bạn lải nhải nửa ngày. Nhưng vào ban ngày một khi mặc xong quần áo, lại bày ra bộ dáng sâu hiểm khó dò như bị tâm thần phân liệt, khiến Hứa Thanh Khê hận đến ngứa hết cả hàm răng.
Giống như bây giờ vậy đó.
''Cô thấy chưa, cả năm dấu ngón chân vẫn còn trên mặt người ta đây này. Sao cô có thể ác như vậy, mặt người ta như hoa như ngọc mà có thể dùng chân để đạp, cô nói xem lỡ mà lõm vào thì biết làm sao bây giờ? Người ta dựa vào mặt để kiếm cơm ăn. Lừa không được tiền thì làm sao bây giờ? Cô nuôi nổi người ta à. . . ."
Hứa Thanh Khê: ". . ."
[1] Nguyên Văn Nhân sinh tự cổ thùy vô tử Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play